CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 152

"Nó không thôi miên được em," Billy nói một cách nghiêm trang với

hai đứa kia. "Tại mắt em. Nó không thể nào vượt qua được." Billy cười đầy
mãn nguyện.

Sảnh đường ăn tối rộng mênh mông và dội âm. Những bước chân của

bọn trẻ nện vang vào sự thinh lặng bí hiểm, khi chúng đi ngang qua những
băng ghế trống trơn để tới chiếc bàn có Manfred đang ngồi, trừng trừng
nhìn vào một cây nến. Có hai chỗ bên phải và một chỗ bên trái hắn đã được
sắp sẵn. Charlie chui ngay vào ghế bên phải, cách xa Manfred nhất.

Hầu hết giáo viên đã về nhà, nhưng giáo sư Bloor, và cả giáo sư

Saltweather, vẫn ở lại. Thầy Pilgrim, ngồi hơi tách biệt những người khác
một chút; một cái nhíu mày nhẹ thoáng qua trên gương mặt thầy khi lũ trẻ
tiến đến gần, còn đâu như thể thầy không trông thấy bọn chúng.

Charlie nghĩ đây là một trong những bữa tối tệ hại nhất mà nó từng ăn.

Tệ hơn nữa, ngoài việc phải cố tránh nhìn vào Manfred, thì cái thằng già
này còn không cho chúng nói chuyện với nhau.

"Bọn bay đừng có mong đã cấm túc mà lại còn tận hưởng" Manfred nói,

giọng cay nghiệt.

Vì thế trong khi chúng ăn, chẳng hề có tiếng trò chuyện để át đi tiếng

cắn, tiếng nhai, tiếng uống nước và tiếng nuốt... tiếp nối nhau.

Cuối bữa ăn, khi tất cả dĩa đã được vét sạch và xếp chồng, mấy đứa

tranh nhau ra khỏi nhà ăn càng lặng lẽ càng tốt. Nhưng khi cửa vừa sập lại
sau lưng, Olivia nói liền, "Tụi mình có hai tiếng đồng hồ trước khi ngủ. Bắt
đầu thám hiểm ở đâu đây?"Charlie tự hỏi mắc gì chúng lại đi khám phá một
toà nhà không an toàn và dễ sụp, nhưng nó không muốn tỏ ra lo lắng.
Ngoài ra, Olivia đã quyết định rồi. Con nhỏ chìa cho chúng xem cây đèn
pin giấu bên trong túi áo chùng, giải thích là có thể trong tháp sẽ không có
đèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.