CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 154

Ấy thế mà, ngay khi vượt qua cái góc mạng nhện, thứ đầu tiên chúng

gặp phải là một cầu thang cũ mèm. Đó là con đường độc đạo để ra khỏi
hành lang này. Chúng chỉ còn cách leo lên một cầu thang xoắn ốc, dốc
đứng, hoặc là leo xuống những bậc thang bằng đá hẹp veo.

"Tụi mình leo lên đi," Billy nài nỉ. "Dưới đó thấy ghê quá."

"Nhưng coi bộ hấp dẫn," Olivia thì thào. Nó rọi đèn pin vào cái lỗ tối

om phía dưới. Xem ra cái lỗ không có đáy.

"Lên chớ đừng xuống!" Charlie nói, lưu ý đến vẻ lo lắng của Billy. Nó

nhớ là Billy không thể nhìn rõ. "Để anh đi trước cho, Billy, em đi ngay sau
anh, còn Olivia đi sau cùng. Thế là an toàn nhất."

Billy trông có vẻ bớt sợ đi, còn Olivia vui vẻ đồng ý. "Đằng ấy sẽ cần

đèn pin nếu đằng ấy đi trước," nó vừa nói vừa đưa cái đèn cho Charlie.

Những bậc thang xoắn ốc hẹp tí rị và gập ghềnh. Thực tình, Charlie phải

bò lên. Nó nghe tiếng Billy hồi hộp thở hì hụi sau lưng, và tiếng giày của
Olivia thỉnh thoảng cà rột rột lên nền đá lở.

Bất thình lình, có một tiếng lóc cóc, vài tiếng lăn thông thốc, rồi một

tiếng rú dội vang, và sau đó là một sự im lặng ghê người. Chuyện xảy ra
hẳn đã quá rõ rồi.

"Anh có nghĩ là chị ấy chết rồi không?" Billy thều thào.

Tiếng rên lại nổi lên, như vậy ít nhất thì câu hỏi đã được trả lời. Có điều

Olivia bị thương nặng đến cỡ nào?

"Tụi mình sẽ phải xuống thôi, Billy à," Charlie nói. "Em có xuống được

không?"

"Được," Billy nói, không chắc lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.