"Tại sao?" Charlie hỏi, cúi gằm mặt xuống sàn nhà.
"Tại vì anh đã nói thế thì mày phải đi," Manfred trịch thượng.
Charlie rất muốn chạy lên phòng chung cùng với Olivia. Chẳng còn lâu
nữa, mẹ nó cũng sẽ đến cổng đón nó. Rõ ràng là Manfred sẽ không thể
ngăn nó về nhà. Nhưng biết đâu, hắn cũng có thể làm việc đó lắm chứ.
Manfred quay đi và bật ngón tay tanh tách. Charlie nhe răng cười một
cách căng thẳng với hai đứa bạn rồi đi theo thằng lớn kia.
"Chúc may mắn!" Olivia thì thầm.
Manfred dẫn đường đến phòng huynh trưởng. Hôm nay phòng vắng
lặng và Manfred cho phép Charlie ngồi trên một trong mấy cái ghế dựa,
trong khi hắn ngồi ở vị trí thường ngày của mình ở sau chiếc bàn giấy lớn.
"Đừng có đờ ra thế, Charlie!" Manfred cố giãn ra một nụ cười, nhưng
xem ra nó không được giỏi trong chuyện này cho lắm. "Anh không có ăn
thịt mày đâu."
Charlie chả tin. Mắt nó vẫn ngó tịt xuống đất.
"Anh chỉ muốn biết mày giấu cái thùng, mà bà Ingledew đã đưa cho
mày ở đâu. Nó là của bọn anh, mày biết mà." Giọng Manfred nhẹ nhàng và
đầy vẻ dụ dỗ, nhưng Charlie không bị mắc lừa.
"Tôi chả hiểu anh đang nói gì," nó chối phắt.
"Đương nhiên là mày biết chứ, Charlie. Nó không có gì hay ho cho mày
đâu. Thực ra nó chỉ đem phiền phức đến cho mày thôi. Nào, nói đi, nó đâu
rồi?"
Charlie không trả lời, Manfred bắt đầu mất kiên nhẫn. "Nhìn tao đây,
thằng kia!" nó quát lên.