con mình sợ thôi!"
"Nhanh lên, Charlie!" Bà Amy túm lấy cánh tay Charlie và kéo tuột nó
vô một ngỏ hẻm khác. "Đường này đi sẽ lâu hơn, nhưng mẹ không thể chịu
nổi chuyện bị theo dõi."
Charlie nhớ ra, trước đây việc này đã từng diễn ra với mẹ nó. Ngay sau
đám cưới, ba nó đã bắt đầu phải nơm nớp ngoái nhìn lại sau. Mẹ nó đã kể
với họ như thế. Nhưng lúc đó ai đã đi theo họ?
Lúc này, mẹ Charlie đang làm một lộ trình vòng vèo qua những con
hẻm nhỏ, hoàn toàn lạ lẫm đối với Charlie.
"Lâu lắm rồi mẹ mới đi đường này, nhưng nó không thay đổi nhiều lắm.
A, đây rồi!" Khi bà thốt ra câu này thì hai mẹ con đã đâm ra quảng trường
nhỏ trước mặt nhà thờ.
"Ôi!" bà sửng sốt, áp tay lên ngực, như thể cảnh tượng tòa nhà khổng lồ
đã làm bà nghẹt thở. "Ba con xưa vẫn hay chơi đàn organ ở đây," bà thì
thầm. "Nhưng mẹ đã không quay trở lại nơi này từ khi... từ khi... ba con
ngừng chơi."
Bà Amy rảo bước nhanh hơn, như không thể chịu đựng thêm được nữa,
và tất nhiên, hai mẹ con đều nhận ra mình đang đi ngang qua tiệm sách của
cô Ingledew.
"Con biết cái cô sống ở đây," Charlie dừng lại để dòm qua cửa sổ.
"Mình vào nha mẹ?"
"Đóng cửa rồi mà," mẹ nó nói nhanh. "Con nhìn tấm bảng này." Và sau
đó, khi họ vội vàng đi tiếp, bà nói thêm, "Tối qua Ông cậu Paton đã tới đây.
Lúc về Ông cậu đem theo một túi đầy sách. Gần đây không biết có điều gì
mà khiến Ông cậu của con thay đổi đột ngột. Chẳng còn giống Ông cậu
chút nào hết."