Phải chăng cuối cùng thì Ông cậu Paton đã ngẩng đầu lên?
Ngoại Maise đã trông thấy hai mẹ con từ xa, trước khi họ leo lên những
bậc tam cấp của căn nhà số 9. Khi Charlie bước qua cửa nhà bếp thì ấm
nước đang sôi, và một bữa tiệc thịnh soạn đã được dọn sẵn trên bàn.
"Họ đâu có quyền giữ cháu cách xa chúng ta thêm cả một ngày như
vậy," ngoại Maise kêu lên, ôm chầm lấy Charlie, ghì nó đến nghẹt thở.
"Tại nó vi phạm nội qui," một tiếng nói phát ra từ chiếc ghế xích đu
cạnh lò sưởi. "Nó cần phải học mà hiểu nội qui." Nội Bone nhăn mặt nhìn
Charlie. "Gớm, coi tóc với tai kìa! Mày không đem lược đến trường à?"
"Dạ, có chứ," Charlie thanh minh, "nhưng giám thị không nói gì về
chuyện tóc tai của tụi con. Nội biết con nói tới giám thị là có ý muốn nhắc
tới ai chớ!"
"Tất nhiên là Lucretia," nội Bone cáu kỉnh.
Đây quả là một bất ngờ lớn cho ngoại Maisie và bà Amy, hai người há
hốc miệng ra nhìn nội Bone.
"Sao mẹ không cho chúng tôi biết?" Mẹ Charlie la lên.
"Mắc gì ta phải nói," bà già khụt khịt. Đoạn bà quay trở lại với quyển
sách đang đọc dở, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
"Chà," ngoại Maisie lên tiếng. "Có người lại khệnh khạng thế đấy!"
Nội Bone giả ngơ luôn lời nhận xét này, cũng như làm ngơ luôn bữa trà
thân mật mà các thành viên khác trong nhà (trừ Ông cậu Paton, dĩ nhiên)
sắp ngồi xuống dùng.
Charlie nặn óc nghĩ ra cách để hỏi thăm Ông cậu, nhưng nội Bone trông
băng giá đến nỗi nó quyết định thôi luôn. Nó không muốn làm nổ thêm