luồng khí chốc chốc lại phòi ra khỏi vách tường rồi nổ một cái "phụp", với
mạng nhện giăng phất phơ, thả từ trên trần nhà vỡ nát, tối thui xuống.
"Mùi dễ chịu," May Phúc khen.
"Dễ chịu?" Billy lấy làm lạ. "Giống mùi trứng thối... và... và mùi con gì
chết thì có."
"Dễ chịu mà," May Phúc lặp lại. Nó đã tới một cánh cửa đen có tay nắm
bằng đồng, khổng lồ. Trên cánh cửa có một mảng sơn lớn bị trầy do những
đường cắt sâu gây ra, và khi May Phúc giơ một chân lên và bắt đầu cào vào
cánh cửa, thì Billy nhận ra những đường cắt ấy là gì. Rõ ràng, con chó già
này thường xuyên tới đây.
Sau ba lần cào cửa, một giọng nói khô khốc và ngạo mạn vang lên, "Vô
đi!"
Billy vặn nắm đấm cửa và bước vô. Nó nhận ra mình đang ở trong một
căn phòng kỳ lạ. Ấnh sáng duy nhất là phát ra từ ngọn lửa cháy trong lò
sưởi bằng đá khổng lồ ở cuối phòng. Bên cạnh lò sưởi là một lão già ngồi
trên xe lăn. Những sợi tóc trắng, mỏng te hờ hững lòi ra khỏi cái nón lưỡi
trai bằng len đỏ; và bên dưới vành nón, khuôn mặt xương xẩu của lão già
nhô ra như một cái đầu lâu, cặp mắt lão đen và sâu hoắm, gò má lõm, đôi
môi mỏng đến độ gần như không có, tuy nhiên, cái miệng khủng khiếp của
lão mỉm cười khi Billy bước vô.
"Lại gần đây, Billy Raven." Lão già ngoắc một ngón tay dài và cong
vẹo.
Billy nuốt nước miếng và tiến lại gần. Hơi nóng trong phòng thật ngột
ngạt, và Billy không thể tưởng tượng nổi tại sao lão già còn choàng một
chiếc khăn len quanh vai. Nó tiến vài bước vô giữa phòng và dừng lại. May
Phúc lịch bịch đi ngang qua nó và nằm xuống cạnh lò sưởi, thở ầm ĩ.