"Trong này nóng quá, thưa ông," Billy vừa nói vừa há miệng đớp không
khí.
"Rồi con sẽ quen thôi. Con cún của ông mê lò sưởi, phải thế không,
Percy?" Lão già cười hềnh hệch, đầy vẻ âu yếm với con chó, mặc dù cái
cười của lão y như một tiếng rú.
"Cháu tưởng đây la con chó của bà bếp trưởng chứ, thưa ông."
"Nó cứ nghĩ nó là con chó của bà bếp, bởi vì ông không dẫn nó đi dạo
được nữa. Phải vậy không, Percy?"
"Nó nói với cháu tên nó là May Phúc." Billy liều tiến thêm một chút vào
phòng.
"Tên nó là Percival Pettigrew Pennington Pitt. Nhưng nó cứ nghĩ tên nó
là May Phúc." Lão già cười khọc khọc. "Con muốn uống sữa ca cao không,
Billy?"
Billy chưa bao giờ uống sữa ca cao cả. Nó không biết món ấy có mùi vị
ra sao.
"Món đó nóng và ngọt và cho con cảm giác tuyệt vời." Một lần nữa,
ngón tay cong vẹo của lão già lại ngoắc một cái. "Có một xoong sữa đang
hâm nóng trên lửa ấy. Và trên cái bàn con của ông ở đằng kia, con sẽ thấy
có hai cái ca màu xanh da trời đựng ca cao và đường, đã được trộn rồi. Con
chỉ việc đổ sữa vô đó và khuấy đều, sau đó chúng ta sẽ có một cuộc trò
chuyện nho nhỏ thú vị, được chứ, Billy?"
"Vâng," Billy líu ríu đáp. Nó thực hiện lời chỉ dẫn của lão già, và chẳng
bao lâu sau, nó đã ngồi trên một chiếc ghế to, thoải mái, thích thú thưởng
thức tách ca cao đầu tiên trong đời.