"Có đáng phải làm vậy không?" Charlie cau mày. "Chỉ là cái huy
chương thôi mà."
"Người thắng cuộc sẽ không bị cấm túc trong một năm – trừ phi họ làm
điều gì đó hết sức tệ hại. Họ còn được tặng ngày nghỉ, và được phát miễn
phí các món như nhạc cụ mới, hộp màu vẽ, hay quần áo hóa trang. Ngoài ra
việc đó sẽ khiến người ta cảm thấy hãnh diện."
"Ô," Charlie có cảm giác chơi vơi. Nó tự nhủ mình thật ngớ ngẩn. Sẽ có
một trăm đứa trẻ trong khu đổ nát. Làm sao mà lạc được nào? Tuy nhiên,
đã có người biếm mất trong đó. Và ai đó có thể biến thành một con thú man
rợ và đi vô đó để tìm mồi.
"Đừng có u ám như thế chứ, Charlie," Fidelio trấn an. "Tối nay tụi mình
sẽ theo dõi từ phòng triễn lãm của khoa hội họa. Phòng đó nhìn ra vườn.
Em sẽ thích cho coi, anh bảo đảm với em đó."
Sau bữa ăn nhẹ vào buổi tối, lũ trẻ của khoa kịch xếp hàng vô hành lang
và đi lấy đèn lồng. Phòng triển lãm nhìn ra vườn dần dần đầy ắp các khan
giả, theo dõi từng đứa, từng đứa một, bọ trẻ áo chùng tím túa ra vườn.
Charlie hài lòng khi thấy Olivia đã quyết định mang đôi giày hữu dụng –
loại giày có thể chạy nếu bị ai đó rượt theo.
Một hàng đèn lồng lập lòe trườn qua bãi cỏ như một con rắn dài lấp
lánh. Và rồi, từ từ, cái đầu rắn bắt đầu biến mất khi lũ trẻ bị các bức tường
đen tối của khu đổ nát nuốt chửng.
"Bây giờ thì sao?" Charlie nín thở hỏi.
"Tụi mình đợi thôi," Fidelio đáp.
Chúng không phải đợi lâu. Từng đám con nít bắt đầu cuống cuồng chạy
ra khỏi khu vườn hoang, gần như ngay khi mới bước chân vô. Tụi nó sợ
bóng tối hoặc sợ bị lạc đường. Đứa nào chạy ra tới hành lang là tên bị gạch