Và rồi đến tối thứ tư. Khi lũ trẻ mặc áo chùng xanh xếp hàng lấy đèn
lồng, một cơn gió buốt lạnh thổi qua hành lang. Bên ngoài sẽ có gió rít đấy,
và Charlie sung sướng vì chiếc áo chùng ấm áp của nó. Lần này đích thân
giáo sư Bloor đứng bên bàn phát đèn lòng. Ông ta gật đầu trang nghiêm với
Charlie khi tay hay người chạm vào nhau, và nó đột ngột hiểu ra rằng,
không phải giáo sư Bloor là người nó sợ, mà thực ra, chính người đàn ông
to lớn kia phải sợ nó.
Cửa dẫn ra vườn để mở. Những đứa trẻ đầu tiên bước ra ngoài, lao vô
bóng đêm. Không có trăng, cũng chẳng có lấy một vì sao, chúng ngước lên
nhìn bầu trời đen kìn kịt. Tuy nhiên, dưới mặt đất lại có một đốm sáng
nhờn nhợt, nhảy nhót. Và khi giơ đèn lồng lên, Charlie thấy tuyết rơi xuống
đã đóng thành một lớp mỏng. Tuyết kêu lạo xạo dưới chân chúng như thủy
tinh vỡ.
"Anh ở ngay sau lưng em đây, Charlie," Fidelio thì thào, "Cứ đi đi,"
Charlie quay lại, thấy gương mặt rạng rõ của Fidelio nổi bật trong ánh
sáng của đèn lồng.
"Chúc may mắn!" Charlie nói khẽ. "Hy vọng anh sẽ tìm thấy huy
chương."
"Im lặng," một giọng đanh sắt vang lên. "Nói chuyện hoặc thì thầm sẽ bị
phạt."
Chúng đã đến cổng khu vườn đổ nát. Manfred đứng ở một bên, đánh
dấu tên lên cuộn giấy dài khi lũ trẻ đi ngang qua hắn. Trên đầu hắn đung
đưa một chiếc đèn lồng to, và Charlie thấy Zelda Dobinski đang đứng sau
Manfred, giữ cái cây đỡ đèn lồng. Con bé lạnh lung lườm Charlie khi nó
bước vô cổng vòm đá.
Nó nhận ra mình đang ở trong một khoảnh sân lát gạch, xung quanh có
những bờ rào cao, dày đặc. Trước mặt nó là năm cửa vòm, phân cách nhau