cho chiếc áo giống như một đám mây lấp lánh kỳ dị.
"Bà cô của em may nó đó," Charlie hơi hoảng. "Nhưng sao bà ta lại làm
thế này?"
"Có lẽ làm vậy để ai đó có thể đi theo em trong bóng đêm," Fidelio suy
đoán, "hoặc săn đuổi em."
Charlie cởi phăng chiếc áo chùng ra và vứt toẹt xuống đất.
"Được, họ sẽ không bắt được em đâu," nó tuyên bố. "Em có thể bị chết
cóng chứ nhất định không để bị tóm."
"Em có thể dùng chung áo với anh nếu trời quá lạnh," Fidelio nói.
Lối đi kế tiếp chúng chọn rất giống một đường hầm. Chúng gần như
phải gập đôi người lại, hầu tránh đụng đầu vô xà nhà thấp. Charlie bắt đầu
cảm thấy khó thở trong cái không gian tù túng như thế này. Nó chạy nhanh
về phía trước và thấy ló ra một khoảng trống hình tròn. Có ba bức tượng
đứng ở giữa, nhưng khó mà đoán ra là tựa gì. Nó nhận ra nến trong đèn của
mình đã cháy gần hết.
Cứ nghĩ là bạn mình đã ra khỏi đường hầm ở sau lưng, nó gọi, "Hây,
Fidelio, nhìn nè"
Không có tiếng trả lời. Charlie săm soi nhìn vào đường hầm. Không có
ánh sáng, không có Fidelio.
"Này, nhanh lên. Đừng có loanh quanh nữa!"
Charlie lao trở vô đường hầm. Với bàn tay rảnh rang, nó dò dẫm các
bức tường và khoảng không gian đen ngồm trước mặt. Hay là bạn nó dã bị
ngã hay trượct vô một lối đi khác?