CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 76

Charlie không đả động gì đến cái bóng đèn, nhưng trong lúc lo lắng,

Benjamin đã vô ý tắt phụt đèn trước khi đóng cửa hầm lại.

"Ê!" Charlie thì thầm to hết cỡ một tiếng thì thầm.

Benjamin đi rồi. Charlie còn lại một mình trong bóng tối. Nó không

thấy được cái thùng lẫn mớ chìa khóa. Tuy vậy, nó vẫn có thể cảm nhận
bằng xúc giác; và khi đưa tay sờ soạng mặt thùng gồ ghề, nó nhận ra có
một mảng lõm nhỏ bên hông thùng. Chầm chậm, ngón tay nó lần theo các
từ: MƯỜI HAI TIẾNG CHUÔNG CỦA TOLLY.

Phần Benjamin, đầu óc nó quay cuồng lúc chạy ra mở cửa. Nó cố tưởng

tượng xem ai mà lại ở ngoài bậc cửa sáng Chủ nhật bảnh mắt thế này. Có
nên cho người đó vô không; và nếu cho vô rồi thì liệu nó có thể quay lại
với Charlie không? Bây giờ nó mới nhớ ra mình đã bỏ Charlie lại trong
bóng tối.

Benjamin mở hi hí cửa, và dòm quanh. Một người phụ nữ đứng trên bậc

thềm. Bà ta có mái tóc đen, mặc một cái áo khoác sẫm trông mượt mà. Mặc
dầu đã được một cây dù che kín đến phân nửa người, nhưng ngay lúc trông
thấy bà, Benjamin đã biết chắc đó là ai. Nó nhận ra đôi ủng đỏ. Đó là một
trong những bà cô Yewbeam của Charlie.

Nó hỏi, "Chi đó ạ?" Nhưng không mở cửa rộng thêm chút nào.

"Xin chào cháu!" Người phụ nữ có giọng nói nhừa nhựa, ngọt lịm.

"Cháu là Benjamin đúng không?"

"Dạ," Benjamin đáp.

"Thằng cháu của bác có ở đây không?" Thằng Charlie ấy? Bác biết nó là

bạn cháu." Bà ta mỉm cười ngọt ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.