CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 104

nhọc của nó dịu đi, nó quên mất cơn đau ở những ngón tay và chuyển sang
thưởng thức âm nhạc.

Bản nhạc thứ hai hình như rất quen thuộc với Charlie, nó không thể nó

là mình đã nghe bài này ở đâu. Một ký ức đã bị chôn sâu tận đáy tâm trí nó.
Xa, thật xa, ngày trước. Hay đó là bản nhạc ba nó đã từng chơi? Nó từ từ
gục đầu xuống, ngủ thiếp đi, và mơ màng. Nó mơ đến căn phòng mà nội
Bone đã mô tả cho nó. Một căn phòng màu trắng, có rèm nhạt màu bên
những cửa sổ dài. Căn phòng trống trơn, không có gì, ngoại trừ ba Lyell của
nó và một chiếc dương cầm lớn. Nhưng nó không thể trông thấy gương mặt
của ba. Nó thậm chí không biết mặt ông trông như thế nào. Nội Bone đã
giấu hoặc đã hủy tất cả những tấm ảnh của đứa con trai độc nhất.

"Charlie, dậy đi!" Gabriel đang huých khuỷu tay nó.

Charlie mở choàng mắt ra. Đèn đã bật sáng trong khán phòng, bọn trẻ

đang lục tục nối nhau trên lối đi hướng về phía cửa ra vào. Sân khấu trống
trơn.

"Cậu ngủ từ hồi nào thế?" Gabriel hỏi.

"Không biết," Charlie lầm bầm. "Hình như là em ngủ suốt buổi." Rồi nó

trườn người ra khỏi ghế.

Lysander rời nhà hát cùng với cả bọn, nhưng rồi phải rẽ về phòng ngủ

của mình.

"Cậu Ok chớ?" Nó hỏi Gabriel, trước khi chia tay chỗ chiếu nghỉ cầu

thang.

"Không chết đâu mà," Gabriel nói, cười toe toét.

"Tụi em sẽ thử rút chiếc găng ra lần nữa," Charlie nói. Giờ nó đã thấy

tỉnh táo hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.