CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 110

"Hừ," bà bếp trưởng lẩm bẩm. "Đó là chiếc găng tay của Dorothy."

"Dorothy?" Charlie hỏi.

"Là tên của thiếu phụ bóng tối," Gabriel nói. "Bà ấy quanh quẩn trên

tháp nhạc. Tôi cũng có lần trông thấy bà ấy. Bà ấy bị dập mấy ngón tay vì
kẹt vô cửa."

Bà bếp trưởng gật đầu.

"Hóa ra tụi con kêu bà ấy như vậy hả? Thiếu phụ bóng tối. Thôi được, ta

cho tụi con biết luôn, thiếu phụ bóng tối chính là bà Bloor đấy."

"Cái gì? Mẹ của Manfred?" Charlie kinh ngạc. "Con nghĩ là bà ấy...

ừm... chết rồi."

"Gần như ai cũng nghĩ thế," bà bếp trưởng nói. "Tội nghiệp, bà ấy sống

nửa đời còn lại trong hãi hùng. Sau khi bị thằng Manfred làm dập hết năm
ngón tay, bà ấy buông xuôi tất. Biến mất, nói thế cũng được. Thỉnh thoảng
bà ấy có xuống căn phòng nhỏ của ta, và chuyện trò. Nhưng bà ấy là một
sinh thể buồn, buồn não ra."

"Đúng bà ấy rồi," Gabriel nói. "Cái găng tay này làm con đau kinh

khủng, đến nỗi con chỉ muốn chết cho rồi."

"Thôi nào, sẽ không phải nói như thế nữa," bà bếp trưởng nghiêm trang.

"Chúng ta sẽ rút chiếc găng đó ra ngay thôi. Phiền con thế này, người duy
nhất rút được nó ra phải là chủ nhân của nó."

"Tại sao phải thế?" Charlie hỏi.

"Thì tại vì thế. Bàn tay người chơi nhạc rất đặc biệt. Có rất nhiều cảm

xúc trong chiếc găng tay ấy. Và ta thấy chiếc găng tay thật sự thoải mái khi
được bao lấy làn da của con đó, Gabriel à."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.