CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 128

Người đàn ông nện thêm một cú kinh hoàng vô cánh cửa.

"Toác cả cổng. Thằng giông bão làm đấy. Đồ trời đánh thánh vật!"

"Ồ!" Henry tiếp tục hướng ra vườn.

"Mày đưa chó đi dạo hả?" Người đàn ông hỏi.

"Gì ạ?" Henry sải bước nhanh hơn.

"Con chó. Con vật khốn khổ khốn nạn đó."

Henry nhìn xuống, thấy May Phúc đang thở phì phò ngay dưới chân

mình.

"À, vâng ạ. Đi nào," Henry nói và bước thật gấp về phía cửa ra vườn.

Khi đã ra ngoài trời rồi, cậu dừng lại để thở lấy hơi.

Con May Phúc trông cũng có vẻ bồn chồn không kém.

"Chuyện gì vậy?" Henry thở dốc, hỏi.

Cậu cúi xuống và vỗ vỗ đầu con chó già. May Phúc xấu xí vô cùng. Có

nét gì đó rất sầu thảm ẩn trên gương mặt nghiêm nghị, nhăn nhúm của nó,
khiến Henry không thể không cảm thấy tội nghiệp cho con chó.

Có bốn thằng bé đang đá banh bì bõm trong lớp tuyết loãng như bùn ở

phía trước. Bọn con trai chẳng chú ý gì khi Henry và May Phúc đi ngang
qua. Một cái cây khổng lồ bị cưa thành nhiều khúc nằm ngay giữa sân chơi,
Henry rất muốn leo lên đó chơi, nhưng thời giờ là vàng bạc, và cậu cần phải
xem xét khu bỏ hoang đã.

Khi tới được những bức tường lớn đỏ chói rồi, Henry chợt thấy phấn

chấn lạ. Nơi đây tỏa ra một mùi gì đó, của thời gian và của cả hiểm nguy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.