CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 190

Choàng tỉnh giấc vì tiếng ồn từ phòng bên cạnh, bà bếp trưởng tìm thấy

cái ca không và chiếc ghế đổ chỏng chơ. Bà đoán ngay điều gì đã xảy ra.
Những con mèo lửa đã tới và đang cào cào vô ô cửa trời trên mái nhà. Ngay
khi được bà cho vô, lũ mèo lanh lẹ phóng ngang qua căn phòng và leo lên
dãy cầu thang ẩn. Chúng biết khi nào thì có một đứa trẻ đang gặp nạn.
Nhưng lúc lũ mèo đến chỗ chiếu nghỉ, thì Henry Yewbeam đã bị bắt đi rồi,
và chúng thấy Billy Raven đang nhìn trợn trạo qua tay vịn cầu thang. Vừa
trông thấy lũ mèo, Billy liền chạy ngay về phòng nó.

Lũ mèo tìm thấy May Phúc, đang nằm nghiêng và thở khó nhọc. Nhẹ

nhàng, chúng hích cho con chó già đứng dậy, và rồi, với tiếng gừ nhẹ nhàng
khích lệ, chúng xoa dịu cơn đau và nâng đỡ tinh thần cho May Phúc, cho tới
khi nó lết về được tới nơi mà nó gọi là nhà. Bây giờ nó nằm dưới chân bà
bếp trưởng, cuộn mình trong một tấm chăn và ngủ lơ mơ.

"Con chó đáng thương, mày phải trả giá vì giữ bí mật cho ta, phải

không?" Bà bếp trưởng thì thầm.

"Cảm ơn bọn bay nhé, nó sẽ sống mà," bà nói với lũ mèo. "Nhưng ở đâu

đó trong nơi tiêu điều này, có một thằng bé tội nghiệp có lẽ sẽ không qua
khỏi đêm nay."

Bà vùi mặt vô lòng bàn tay.

"Ôi, Henry, cậu ngốc quá, giờ cậu đang ở đâu?"

Dương Cưu không thể chịu nổi tiếng than khóc. Meo lên một tiếng nhẹ

ru, nó đứng dậy và cọ cọ vô đầu gối bà bếp trưởng.

Bà bếp trưởng lau mắt.

"Mày nói đúng, như thế này ích gì, đúng không? Bọn bay nên đi mà

kiếm thằng bé đi, mấy con mèo của ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.