CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 189

Chúng lôi Henry đứng dậy và áp giải tới một tảng đá đen, chìm một nửa

vô bụi cây thấp.

"Rồi, Zelda. Làm thôi," Manfred ra lệnh.

Zelda ngoác ra một nụ cười gian manh. Con nhỏ nhìn trao tráo vô tảng

đá. Trong ánh sáng mờ mờ, Henry thấy nụ cười của Zelda trở nên oằn oại
kinh khủng, khi rất chậm chạp, tảng đá bắt đầu chuyển động. Rõ ràng,
Zelda là một trong những đứa có phép thuật. Không người bình thường nào
có thể làm được như vậy. Với một tiếng rít ghê tai, tảng đá trượt ra sau, để
lộ một cái hố tròn, đen ngòm.

Henry chưa kịp nhận ra chuyện gì thì Manfred đã xô cậu đến miệng hố.

"Đi," Manfred quát. "Xuống!"

"Umm!" Henry lắc đầu.

"Hừ, rồi mày cũng phải xuống thôi."

Manfred đấm một quả vô lưng Henry, cậu loạng choạng về phía trước,

ngã huỵch xuống một bậc thang đá hẹp.

"XUỐNG!" Manfred ra lệnh, lần này hắn nhấn đầu Henry xuống.

Henry nảy xóc rồi tuột dài xuống một dãy cầu thang. Bấn loạn, cậu cố

giải phóng đôi bàn tay. Đau đớn, cậu cuồng quờ tìm cái gì đó có thể chặn
cho mình ngừng rơi. Cuối cùng, cậu đụng phải một vòng sắt đóng vô thành
hố, liền túm chặt lấy. Nhưng, đúng lúc cậu vừa bắt đầu leo trở lên những
bậc thang, thì tảng đá khổng lồ kia rùng rùng che kín miệng hố. Henry bị
quẳng vô màn đêm đen kịt, sâu hun hút và đầy chết chóc, đến nỗi cậu cảm
thấy mình sẽ chết chắc.

° ° °

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.