CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 188

dải băng keo dày. Và rồi Henry bị kéo đi, bị dúi xuống tiền sảnh và bị đẩy
ra ngoài màn đêm băng giá. Cái lạnh tấn công cậu với một sức mạnh khủng
khiếp đến nỗi cậu thôi không vùng vẫy nữa, mà để mặc cho hai tên bắt giam
giải đi trên mặt đất đóng băng.

Những ngôi sao băng giá trên cao tỏa xuống thế giới một thứ ánh sáng

lờ nhờ, kỳ dị, nhưng mặt trăng đã biến mất. Cây đèn pin của Zelda rảy một
vệt ánh sáng hẹp lên những mảng tuyết, và mặc dù Henry hầu như không
thể thấy một thứ gì đằng trước, nhưng cậu biết chúng sẽ phải đi đến đâu.
Tuy nhiên, cậu vẫn thấy sững sờ khi những bức tường vĩ đại của tòa lâu đài
đổ nát lù lù hiện ra trước mặt cậu.

Cậu bị đẩy qua cổng vòm, và rồi vô một trong những lối đi dẫn ra khỏi

mảnh sân gạch. Khác với lối hôm qua cậu đi vô, lối này dường như dẫn
xuống dưới. Mặt đất ẩm ướt đầy nấm mốc, và thỉnh thoảng Henry thấy
mình trượt dúi vô người Zelda đang dẫn đường.

"Thôi đi," con bé hầm hè, "Không tao sẽ kéo lết cái mông của mày tơi

đó bây giờ."

“Tới đó là tới đâu?” Henry tự hỏi.

Chúng càng lúc càng xuống dưới. Xuống, xuống nữa. Không khí đặc lại

và có mùi mốc, đến nỗi Henry bắt đầu nghẹt thở. Băng keo dán miệng càng
làm cậu khó thở. Ngay khi cậu vừa nghĩ mình sẽ chết ngạt mất, thì cả bọn
nhô ra ở một gò đất đầy cỏ. Những hàng cây cao vút đâm thẳng vô bầu trời
đêm, nhẹ nhàng xào xạc.

"Đi tiếp!" Manfred rít lên, sấn sổ đẩy Henry một cái.

Henry ngã dụi xuống gò đất, trong khi hai đứa kia chạy theo sau, cười rộ

lên đầy ác ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.