CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 220

"Hắn nói kìa!" Bà Venetia hét lên. "Charlie, ông ấy nói gì thế?"

"Không nói gì cả." Charlie đáp. "Ông cậu chỉ đang thở thôi."

Họ quàu quạu nhìn Ông cậu Paton, đầy nghi ngờ. Trên xe trở về đường

Filbert, ba bà cô chẳng đếm xỉa gì đến Charlie, họ ưa tán gẫu rầm rĩ với
nhau. Chưa bao giờ Charlie chứng kiến nội Bone trong tình trạng tươi roi
rói như thế. Nhưng Henry tội nghiệp lại đang bị bắt, và chắc chắn đang bị
nhốt ở một nơi tối tăm và bí mật nào đó. Chả trách mà chị em nhà
Yewbeam lại sung sướng.

Lúc về tới nhà, Charlie nôn nao muốn nói chuyện về Henry với ai đó.

Nó quyết định sẽ nói chuyện với mẹ.

Khi mẹ nó vừa đi làm về, Charlie theo mẹ ra căn phòng nhỏ của mẹ ở

phía sau nhà.

"Mẹ ơi con có một vấn đề khó khăn." Nó nói. "Mẹ con mình nói chuyện

được không?"

"Tất nhiên là được, Charlie."

Mẹ nó dọn đống quần áo ra khỏi ghế bành và giúp Charlie ngồi vô đó.

Xong rồi, mẹ nó quay một chiếc ghế khác lại để có thể ngồi sát gần con.

Mẹ của Charlie vốn là một người biết lắng nghe. Mẹ không bao giờ ngắt

lời hay cảm thán gì, nhưng khi nghe câu chuyện kì lạ về Henry Yewbeam,
mắt mẹ mở lớn, và vẻ mặt liên tục thay đổi từ tò mò sang ngạc nhiên rồi
kinh hãi.

"Cậu bé tội nghiệp." Mẹ Charlie suýt xoa khi Charlie đã kể xong. "Mẹ

con mình có thể làm gì được nào? Ông cậu Paton... chính những chị ruột
của ông! Nhưng mẹ nghĩ là vụ đụng xe cũng không khiến mẹ ngạc nhiên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.