CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 281

quầy và thò mũi vô nhà bếp trước khi chúng ta kịp biết mình đang ở đâu
cho coi."

Bà Onimous nắm cánh tay Fidelio và Charlie rồi lôi chúng ra khỏi

đường hầm, vô trong nhà kho. Thứ cuối cùng Charlie thấy trước khi bà
đóng sập cửa lại là gương mặt tái mét, đau khổ của Henry.

"Em xin lỗi, Henry." Charlie nói khẽ. "Anh sẽ không phải ở đó lâu đâu.

Sẽ có một cơn bão, nhưng anh đừng sợ gì hết. Nó là để bảo vệ anh đấy. Cứ
chờ Ông Onimous. Ông sẽ cho anh biết khi nào thì an toàn để có thể ngoài."

"Tạm biệt, Charlie." Henry âu sầu.

Charlie rùng mình khi bà Onimous khoái cửa lại. Những lời của Henry

nghe não nề và thê thảm như lời vĩnh biệt vậy.

"Cháu không nghĩ là mình sẽ lại phải để anh ấy ở trong bóng tối lần

nữa." nó than van khi bà Onimous dẫn đường trở lại nhà bếp.

"Sẽ không lâu đâu mà." Fidelio an ủi nó.

Charlie không chắc. Mấy bà cô của nó sẽ rình rập quán cà phê này trong

bao lâu? Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong vòng mấy tiếng đồng hồ
nữa. Khi bóng tối phủ xuống, con thú dữ có thể sẽ xuất hiện.

Khi hai thằng bé bước trở lại quán, chúng thấy bà cô Lucretia Yewbeam

đang nhìn chúng chòng chọc từ một cài bàn ở giữa phòng. Giáo sư Bloor
ngồi đối diện với bà ta. Bà Lucretia gật đầu, và ông hiệu trưởng liền quay
đầu về hướng bọn chúng. Khi tụi nó đi ra chỗ đám bạn, chúng cảm thấy hai
cặp mắt soi mói dõi theo chúng.

"Tụi này đang lo sốt vó." Olivia nói liền. "Có phải bồ...?"

"Phải." Charlie vặn ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.