CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 295

"Chúng ta cần phải chờ thôi," Ông cậu Paton bảo. "Chỉ làm được thế

thôi. Chờ và hy vọng. Cả cha ta cũng sẽ phải chờ."

"Ý Ông cậu là... " Charlie bất giác hiểu ra ngụ ý của Ông cậu Paton.

"Phải. Ta đã kể cho cha ta nghe về Henry. Đó là nơi ta hy vọng sẽ đưa

cậu ấy tới, để sống với em trai của mình bên bờ biển."

Chờ và hy vọng quả là một việc khó làm, một khi người ta đã chờ đợi và

hy vọng gần như hết sức chịu đựng. Những hình ảnh khủng khiếp cứ tuôn
ra trong tâm trí Charlie. Henry bị rượt đuổi khắp khu bỏ hoang, bị bắt và bị
ăn thịt.

Benjamin cố nán lại lâu hết cỡ, nhưng sau khi chờ thêm nửa giờ nữa, nó

bảo với Charlie là nó cần phải về, không thì mẹ nó lại bắt đầu lo lắng.

"Ờ," Charlie nói, buồn rã rượi.

Benjamin vừa quay đi, thì con Hạt Đậu liền chạy ùa ra cửa sổ và sủa

nhắng nhít.

"Suỵt!" Benjamin xua nó.

Con chó bự lại sủa nữa. Nó đứng nhổng lên hai chân sau và cào cào

những tấm rèm.

"Im đi, Hạt Đậu," Benjamin la. "Nội Bone bắt tụi mình bây giờ."

Hạt Đậu nhìn chủ của nó và tru lên buồn bã.

"Tụi mình không thể ra đằng cửa sổ được," Benjamin nói, vẻ mất kiên

nhẫn. "Đi nào, Hạt Đậu, đường này này."

"Benjamin!" Charlie nhảy dựng lên. "Mình nghĩ có cái gì đó ở ngoài

kia."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.