CHARLIE BONE TẬP 2: CHARLIE BONE VÀ QUẢ CẦU XOẮN THỜI GIAN - Trang 302

chút đồ ăn lên phòng Charlie. Sau đó chúng tôi sẽ cần thức ăn và chăn mền
ấm cho một cuộc hành trình dài tới bờ biển. Tôi đã nói trước rồi."

"Có ngay, Paton," ngoại Maisie kiên nhẫn nói. "Tôi không quên đâu."

"Đi thôi mẹ, chúng ta có việc để làm," mẹ Charlie nói.

Hai người phụ nữ đi xuống lầu để chuẩn bị một giỏ đồ dã ngoại, trong

khi Henry chọn vài bộ đồ của Charlie để mặc trong cuộc đời mới của mình.

"Thú vị thật," cậu nói với Charlie. "Tôi luôn luôn là anh cả. Tôi chăm

sóc James. Ông ấy sẽ nghĩ gì về tất cả điều này?"

"Em chỉ muốn biết liền thôi," Charlie nói.

Vào lúc 12 giờ kém 10, Charlie và Henry leo vô chiếc xe đi đêm màu

xanh da trời của Ông cậu Paton. Họ được hộ tống bằng một đống mền với
gối và một giỏ đồ ăn thiệt bự.

"Chừng nào đói thì lấy mà ăn," ngoại Maisie nói khi bà nhét gối xuống

dưới đầu bọn trẻ và quấn mền quanh chân chúng. Ông cậu Paton đã ngồi
vào ghế tài xế, cứ nhấp nhỏm nhìn chiếc đồng hồ đeo tay. Ông vốn là người
của thói quen, và ông muốn khởi hành ra bờ biển vào lúc chuông báo nửa
đêm. Khi đồng hồ nhà thờ lớn bắt đầu vang khắp thành phố, ông bảo:

"Rúc vô cho ấm, các cậu! Chúng ta sẽ dùng điểm tâm bên bờ biển.

Cửa xe đóng sầm lại, mẹ Charlie và ngoại Maisie đứng bên lề đường,

vẫy tay và hôn gió theo, tiễn Ông cậu Paton chầm chậm lái xe trên đường
Filbert. Để tránh tai nạn bể bóng đèn, ông hay đi những con đường phụ, và
sau khi kái qua vài con hẻm được chiếu sáng lờ mờ, họ đột ngột lọt thỏm vô
vùng thôn quê. Nơi này không hề có đèn đường, ngoại trừ ánh đèn leo lét,
nhập nhoạng từ một chòi chăn bò hay một mái hiên nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.