CHARLIE BONE TẬP 3: CHARLIE BONE VÀ CẬU BÉ VÔ HÌNH - Trang 94

"Nội, bà không nhận thấy là Ông cậu Paton đang nằm như chết trên đó

sao?"

"Tao hoàn toàn nhận thức được tình trạng của em trai tao," bà tỉnh rụi.

"Hắn xứng đáng nhận tất cả mọi thứ hắn đáng nhận. Nhúng mũi vô chuyện
của người khác, đó là điều hắn đang làm. Hừ, lần này hắn đúng là nhai
không được còn cắn cho to, đúng chưa? Cân sức nhé. Ha! Ha!"

Nội Bone phá ra cười khả ố và lướt xuống cầu thang.
"Tao đi kiếm một ít mận đây," bà nói lớn và đội nón, mặc áo khoác, xong

rời nhà.

"Em không thích mận," Billy nói, nhăn mày vẻ sợ hãi.
"Em không việc gì phải ăn," Charlie nói. "Thôi nào, đi coi xem có gì khá

hơn không."

Billy nghĩ chúng nên kiếm con Rembrandt trước đã, nhưng mặc dù đã

kiếm khắp các phòng dưới lầu trệt, vẫn không thấy bóng dáng con chuột
đâu cả.

"Chắc là nó cuộn mình ngủ ở đâu đó," Charlie nói. "Anh tính cho mấy củ

khoai tây vô lò nướng."

Nó chưa kịp làm thì mẹ nó đã về nhà, với một đống cà rốt. Cô chẳng tỏ

vẻ ngạc nhiên chút nào khi thấy thằng bé tóc trắng, nhỏ xíu ngồi bên bàn
nhà bếp. Cô vốn đã quen với những chuyến tới chơi của Benjamin, và rất
vui nếu Charlie có mời bạn về nhà vào cuối tuần. Cô đoán chắc là Ông cậu
Paton đã trở về, vì cô nghe có những tiếng động lạ hồi khuya đêm hôm
trước, nhưng cô không có thời gian để vô thăm ông trước khi cô đi làm.

"Ông cậu bệnh nặng lắm mẹ," Charlie nói. "Bệnh rất, rất nặng. Tóc Ông

cậu chuyển thành màu xám hết. Ông không nói được."

"Trời đất, mẹ phải lên thăm Ông cậu coi sao."
Cô Bone chạy ngay lên lầu. Vài phút sau, cô đi xuống, coi bộ rất lo âu.
"Để mẹ kêu bác sĩ tới. Bà nội con có biết Ông cậu bị như vầy không?"
"Bà nói đáng đời Ông cậu vì thói can thiệp vô công việc người khác,"

Charlie nói với mẹ.

Cô Bone lắc đầu: "Cái gia đình đó thiệt hết sức."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.