CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 22

dầu đang cầm run rẩy trong làn gió băng giá. Bà ta đi tới một cánh cửa
trong tòa nhà đồ sộ màu xám, Học viện Bloor, và biến mất vào đó. Vài phút
sau xuất hiện ánh đèn chập chờn bên trong một ô cửa sổ trên cao.

Lũ mèo nhìn trân trân lên ô cửa sổ ấy, lo sợ điều xấu nhất sẽ xảy ra.

Người phụ nữ đang đứng trước bức chân dung Vua Đỏ lồng trong khung

vàng, tay cầm cây đèn dầu soi tỏ bức tranh dày, nứt nẻ. “Ta có rồi,” bà ta
lào khào. Không phải bà ta đang nói với nhà vua. Bàn tay kia, không cầm
gì, rút ra một vật từ nếp gấp áo khoác. Thoạt trông nó giống như một thứ
bằng kim loại gỉ sét, hình tròn nhưng không tròn hẳn, đường kính gần hai
tấc. Bà ta cầm nó bằng cái cán dày hình ô-van.

Nhà vua quắc đôi mắt âu sầu đầy uy lực nhìn ra từ bức chân dung. Một

vầng hào quang vàng chói trên mái tóc đen của ngài và chiếc áo chùng đỏ
hiện rõ là nhung thật.

Khi người phụ nữ xoay cái vòng kim loại cho nó bắt ánh sáng từ cây đèn

dầu, một ánh chớp bất chợt chiếu bừng sáng bức tranh. Đằng sau vai nhà
vua, hiện ra một cái bóng. Từ từ, cái bóng định hình, những đường nét càng
lúc càng trở nên sắc sảo và rực rỡ hơn.

“Xin hãy tỉnh dậy, hỡi chúa tể của thần,” người phụ nữ giục giã bằng

giọng nặng nề, khát khao. “Thần đã tìm thấy Gương Thần của Amoret.”

Lờ phờ, cái bóng động đậy. Nó trượt khỏi đằng sau nhà vua và trôi về

phía trước, gần hơn, gần hơn.

Người phụ nữ hộc lên một tiếng sướng ngất. Bà ta thở hổn hển và loạng

choạng; cây đèn chao lắc, cái vật tròn sáng lóe lên, ánh sáng trên bức tranh
nhảy múa, chớp lóe. Thình lình một tiếng nổ như sấm vang lên hất bức
tranh rơi sập xuống sàn nhà, người phụ nữ thét rú lên, bạt vía.

Một cái bóng bay ra khỏi khung tranh và đi về phía bà ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.