CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 259

“Alô! Alô!” Giọng của Olivia nổ lục bục ra khỏi ống nghe. Tất cả những

tiết học kịch đã luyện cho con nhỏ một giọng nói rất rành rọt, réo rắt. “Cô
ấy đi với ai, tay bá...”

Charlie bịt tay vào ống nghe. “Là bạn con, Olivia ấy mà,” Nó bảo với nội

Bone. “Con đang định rủ bạn ấy đi ăn trưa, bởi vì mẹ đi ra ngoài rồi, và con
không nghĩ là còn nhiều đồ ăn ở nhà.”

“Mày nghĩ đúng đấy,” bà nội nó nói. “Đi đi, đi mà rủ nó.”

Charlie dí ống nghe sát vào miệng, “Ừm, thì mình đã nói đấy, mẹ mình

đi rồi... trên một chiếc xe lộng lẫy.” Nó cười toác hoác với nội Bone, “Vậy
thì mình đến ăn trưa nhé? Bà nội mình, bà đang đứng đây này, bảo thế cũng
được.”

“Tất nhiên,” Olivia nói bằng giọng khoái chí được kìm lại. “Mẹ mình với

mình đã sẵn sàng rồi. Hẹn gặp lại, Charlie.”

Ông cậu Paton đã được thông báo về kế hoạch này, và mặc dù rất lo sợ

tụi nhỏ gặp nguy hiểm nếu có gì trục trặc, nhưng ông cũng thừa nhận là kế
hoạch đó rất đáng thử, bằng không thì Charlie sẽ mất luôn cả mẹ.

Charlie giật chiếc áo khoác ra khỏi phòng mình và thò đầu qua cửa

phòng Ông cậu Paton. “Mẹ con đi rồi, đi với kẻ-mà-ai-cũng-biết đấy, vậy là
tất cả hệ thống đã khởi động,” nó báo cho Ông cậu.

Ông cậu Paton ngước mắt khỏi bàn viết. “Chúc may mắn!” Ông bảo. “Ta

sẽ đợi.”

Cô Vertigo quyết định mặc áo khoác da màu đỏ bó sát người và đi bốt

đen cao gót. Thêm chiếc mũ bê-rê nhung đỏ và túi xách to vàng óng ánh
nữa cho hoàn tất lệ bộ. Trông cô đến là choáng. Tuy nhiên, Olivia không
muốn nổi đình đám như mẹ. Hôm nay nó đóng vai một tiểu thư rụt rè, bẽn
lẽn. Với quần jeans tuềnh toàng, áo khoác vải len thô kiểu lính thuỷ, và mái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.