CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 41

“Lại vụ gì thế, bọn nhỏ?” Ông cậu Paton đặt đống sách lên kệ và leo

xuống thang.

Tất cả bốn đứa trẻ thi nhau nói một lúc, khiến Ông cậu Paton phải bịt tai

lại và hét lên, “Quỷ tha ma bắt, từng đứa một thôi.”

“Chúng ta nghỉ giải lao đi,” cô Ingledew đề nghị.

Tất cả liền dồn sang phòng khách nhỏ xíu đằng sau tiệm sách, và torng

khi bọn con trai ngồi chen chúc cùng với sách trên ghế đẩu với ghế sofa, thì
Emma thuật lại buổi sáng của mình, từ lúc phát hiện chuồng vịt của Nancy
trống lốc đến lúc thấy vắng hẳn bóng chim, bóng thú trong thành phố.

“Ta cũng đã biết là có cái gì đó sai lệch,” Ông cậu Paton trầm ngâm.

“Nhưng ta không tài nào nhận ra được cái sai lệch ấy là gì. Đeo mắt kính
đen vào là ta hay để vuột mất chi tiết lắm.”

“Nhưng Ông cậu có biết gì về đồng hoang bên kia sông không?” Charlie

hỏi ông cậu nó.

“Ta chưa bao giờ liều đi xa đến thế,” Ông cậu Paton nói với vẻ hối tiếc.

“Mà tại sao thú vật lại chọn đi tới đó, ta hoàn toàn không biết.”

“Chúng sợ hãi,” Charlie nói.

“Nhưng tụi con không biết tại sao mà chúng sợ,” Emma tiếp.

“Biết chứ,” Billy xen vào. “Chẳng phải Rembrandt đã nói với tụi mình là

có cái gì đó thức dậy và mặt đất rùng mình đó sao?”

“Cháu sẽ không bao giờ gặp lại Hạt Đậu nữa rồi,” Benjamin mếu máo.

“Ôi, tại sao nó lại không thể chờ cháu vậy?”

Cô Ingledew nãy giờ vẫn lui cui dọn dẹp từng góc nhỏ trong căn phòng,

bỗng dừng tay lại và nhìn xoáy vào Billy. “Rùng mình? Cháu bảo là rùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.