CHARLIE BONE TẬP 5 : CHARLIE BONE VÀ NHÀ VUA ẨN MÌNH - Trang 65

Xem ra không có gì có thể ngăn chặn được kẻ xịt hương kiên quyết kia,

mãi đến khi có tiếng thét thành tràng xé tai vang lên từ tầng trên. Kẹt giữa
luồng hơi phụt nửa chừng, Rupe đứng há hốc mồm, trong khi bọn con trai
vùn gkhỏi giường và chùm nhum chạy phóng qua nó.

Charlie là đứa đầu tiên chạy lên tới lầu của bọn con gái. Nó đứng ở bậc

thang trên cùng, gót chân chòng chành và chỉ chực té bổ ra sau, trong khi
Gabriel, bấu hẳn cả hai bàn tay vào Charlie, ngó vòng qua người nó tới
hành lang đằng kia.

“Ố, KHIẾP!ỐI MẸ ƠI!” Gabriel rống lên, ngã chỏng ngửa xuống hàng

con trai đứng đằng sau.

Chẳng màng đến những tiếng kêu la đau đớn và cáu kỉnh ở dưới cầu

thang, Charlie trố mắt nghi hoặc nhìn cái sinh vật lù lù trước mặt mình.
Một con cá sấu châu Mỹ khổng lồ màu xám – xanh lá cây choán chật cả
hành lang. Con vật hấp háy đôi mắt vàng khè và há ngoác cái miệng sâu
như hang động, nhồi nhét đầy những chiếc răng quỷ, sắc như dao cạo, chưa
từng thấy, kể cả trong những phim kinh dị.

Sàn nhà phía sau con quái vật rải rác những hình hài trong đủ kiểu áo

ngủ nằm úp mặt xuống sàn, trong khi đó vẻ mặt hồn siêu phách lạc của
đám con gái chưa xỉu thập thò ló ra đầy những cánh cửa các căn phòng;
nhìn thấy con cá sấu, chúng rú lên rồi bỏ chạy vào. Hành lang dội vang
tiếng ình oàng của những cánh cửa sập vội.

Bỗng dưng sinh vật khổng lồ rống lên một tiếng xé cổ họng và xồ tới

Charlie. Bám chắc lấy con tiện tay vịn cầu thang, nhưng, không thể nhúc
nhích, Charlie thét lớn đến nỗi sinh vật đó dừng phắt lại giữa đường.

“CHUYỆN GÌ ĐÓ?”

Charlie nhận ra giọng bà cô Lucretia Yewbeam của mình, cũng là bà

giám thị. Thừa biết bà ta ghét mình cỡ nào nên nó chẳng mong bà ta tới giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.