CHARLIE BONE TẬP 7 : CHARLIE BONE VÀ CÁI BÓNG XỨ BADLOCK - Trang 140

không muốn chơi với những con mèo lửa.”

“Tại sao vậy, Billy, chúng không làm nó đau đâu,” bà trấn an thằng bé.

“Chắc vậy.” Billy nhẹ nhàng chạm vô túi áo và Rembrandt thở dài trong

giấc ngủ.

Gabriel rót trà cho mọi người và trong khi bác Silk lấy những khay bánh

nướng ra khỏi lò, ông Onimous kể tiếp câu chuyện về sự bình phục thần kỳ
của mình.

“Ta đang nằm tròn phòng bệnh viện, giữa đêm khuya, những bệnh nhân

ngáy và rên rỉ xung quanh. Ta không quan tâm. Ta nghĩ ta tiêu rồi. Sắp tiêu.
Tệ nhất là cảm giác có kẻ nào đó muốn ta đi đứt cho xong. Và rồi, giữ tiếng
van vỉ, tiếng rên và hơi thở nặng nề, ta nghe thấy âm thanh này. Thịch,
thịch, nhẹ như phấn tiên. Gần, gần hơn và rồi tiếng rừ...những tiếng từ nhẹ
êm, ấm áp và đầy yêu thương. Ta bắt đầu nghĩ, thế là mình không tiêu đâu.
Không đâu. Mà thật ra là mình vẫn còn nguyên vẹn ở đây. Hơn nữa, mình
còn nhiều việc phải làm. Ngay khi ý nghĩ như thế len vô cái đầu đáng
thương của ta, thì ta cảm thấy một trong những con mèo nhảy lên giường
của ta, một con nữa, rồi con nữa. Sau đấy Dương Cưu cọ cái mặt màu đồng
của nó sát vô mặt ta, kêu rừ rừ. Con Sư Tử lông cam dụi má vô cánh tay ta
và rừ rừ, côn Nhân Mã thì nhần ngón chân ta và gãi gãi bàn chân ta, nó
cũng kêu rừ rừ.

“Ta phải công nhận là những tiếng rừ đó thấu đến tận tim ta, bọn nhóc à.

Khi những con mèo lửa nghe thấy tiếng tìm ta đập rộn ràng và thấy ta mở
mắt ra hớn hở, chúng nhảy khỏi giường và bước đi khỏi, cũng êm ái và
lặng lẽ như khi chúng đến. Không ai trông thấy chúng, không một sinh linh
nào thấy chúng cả. Sáng hôm sau ta hỏi cô ý tá trực đêm. ‘Mèo ư, thưa ông
Onimous?’ cô ấy ngớ người ra. “Tôi chắc chắn là không có mèo trong bệnh
viện. Tại ông đang mơ đó mà. Lúc này trông ông đã bình phục như có phép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.