CHARLIE BONE TẬP 7 : CHARLIE BONE VÀ CÁI BÓNG XỨ BADLOCK - Trang 250

Lại thêm một điều khiến Billy sửng sốt nữa - được thán phục vì màu mắt

bạch tạng của nó. Nó cười toe toét sung sướng.

Edgar khước từ không tới khoảnh rừng bị ếm bùa. Trong bữa tối thằng

này kêu ca là thú vật rất "bẩn thỉu và nguy hiểm".

"Lũ thú này không như vậy, Edgar à," lão thầy bùa nói. "Chúng rất đặc

biệt. Cậu thích chúng như thế nào, Billy?"

Billy trả lời là nó rất, rất thích. Bà Lilith quẳng cho nó một cái nhìn

thương hại còn Edgar thì nhăn mặt.

Matilda đã mách nước cho Billy nên ăn loại thức ăn nào, cho nên bây giờ

nó rất hay hào hức mong đợi đến giờ ăn. Vào lúc cuối của một bữa ăn nọ,
Billy phát hiện một việc khiến nó rối trí. Nến để trên bàn đang cháy thấp
dần, và khi tất cả mọi người đứng lên rời phòng, thì những cái bóng dài của
họ đổ lên tường. Lão thầy bùa đang rửa tay trong cái chậu do một anh đầy
tớ bưng. Cái bóng ngất ngưởng của anh đầy tớ được nhìn thấy rõ ràng trên
bức hoành phi đằng sau lão thầy bùa, nhưng chỗ đáng ra là cái bóng của lão
thầy bùa thì lại không có gì hết. Không có cái bóng nào động đậy những
ngón tay và lau tay, trong khi bóng của cái thau nước, thậm chí bóng của
những giọt nước đều có thể được nhìn thấy trên lớp màu sắc lộng lẫy của
bức hoành phi.

Đó cũng là một phần bùa phép của lão, Billy tự nói với mình.

Hàng ngày Billy và Matilda chơi trong khu rừng đó và Billy lắng nghe

tiếng hót giả của những con chim sặc sỡ, nó thích thú vuốt ve con cọp biết
rừ rừ nhưng không có tim, và nó xem lũ khỉ đu trên cây không tên. Đến
đêm nó ngủ ngon lành và không bao giờ nghe thấy tiếng của người khổng
lồ. Nhưng Rembrandt, hay ngồi cảnh giác ở chân giường Billy, vẫn nghe
thấy tiếng người khổng lồ gọi, "Amoret! Amoret!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.