CHARLIE BONE TẬP 8 : CHARLIE BONE VÀ HIỆP SĨ ĐỎ - Trang 237

Matilda, sao mà tớ ngu quá sức. Tớ đã quên con trăn. Làm sao mình đi qua
cung điện mà không bị nhìn thấy?”

Matilda không tỏ một mảy may lo âu. Cô bé lấy bên trong chiếc váy của

mình một chiếc chìa khóa bằng sắt to sụ. “Bản sao,” cô bé bảo Charlie, “do
một người bạn làm.” Rồi cất cao giọng cô bé gọi, “Dorgo, anh có ở đấy
không?”

Cánh cửa mở ra và một sinh vật lăn vô. Charlie không thể kìm chế nổi

một cái hít vô, không hẳn là thở dốc, nhưng cũng đủ khiến Matilda mỉm
cười. “Billy hay bảo với tớ là trong thành phố của bạn không có ai giống
như Dorgo cả,” cô bé vừa nói vừa vỗ vai anh hầu.

Charlie thở ra. “Ừ, không có.” Thật vậy, nó chưa bao giờ trông thấy sinh

vật nào chắc thịt, vuông vắn mà nhỏ đến vậy. Tóc anh ta, nếu có, bị giấu
biệt trong cái mũ len to, thân hình trùm kín, hơn là mặc, trong một cái váy
thụng dài màu nâu. Nhưng anh ta có nét mặt hiền lành và đôi mắt nâu xám
lộ vẻ ân cần.

“Dorgo, đưa quần áo của anh cho Charlie đi,” Matilda bảo.

Không một chút ngạc nhiên hay ngượng ngùng, Dorgo giật tuột cái mũ

ôm sát đầu ra, để lộ một mớ tóc nâu cứng quèo, trông hệt như cạnh hàng
rào. Charlie nhận lấy cái mũ và đội lên, sau đó Matilda giúp nó nhét hết tóc
vô trong. Việc này chẳng mấy khó khan vì cái mũ rộng thùng thình, đủ che
kín hai tai và sụp qua khỏi chân mày nó. Trong khi hai đứa lui cui với tóc
của Charlie thì Dorgo vén tấm váy thụng nâu ( loại trang phục của đàn ông
Châu u thời Trung cổ) qua khỏi đầu và thả phạch nó xuống sàn.

Charlie nhẹ cả người vì thân hình vuông vức của Dorgo vẫn còn được

che kín bởi lớp đồ lót màu vàng. Lượm váy thụng lên, Matilda tròng nó qua
đầu Charlie. “Cong đầu gối của bạn lại,” cô bé ra lệnh, “Đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.