CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 110

Ông bà Zuckerman đi lên thay quần áo đẹp. Lurvy đi cạo râu và mặc áo sơ
mi kẻ sọc ô vuông với cà vạt đỏ tía. Các con vật bị bỏ mặc kệ cho tự tung tự
tác trong khu chuồng.

Bảy con ngỗng con cứ diễu qua diễu lại quanh mẹ chúng.

“Làm ơn, làm ơn, làm ơn mang bọn con đến Hội chợ!” một con ngỗng con
nói. Thế rồi cả bảy con bắt đầu nhì nhèo để được đi.

“Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn...”

Bọn chúng cũng làm huyên náo đáng kể.

“Các con!” ngỗng cái quát. “Chúng ta phải yên-yên-yên lặng ở nhà. Chỉ có
Wilbur-ilbur-ilbur là đi Hội chợ mà thôi.”

Đúng lúc ấy thì Charlotte ngắt lời.

“Tôi cũng sẽ đi nữa,” chị ta nhẹ nhàng nói. “Tôi đã quyết định sẽ đi cùng
Wilbur. Cậu ta có thể sẽ cần đến tôi. Chúng ta chẳng biết trước được điều gì
sẽ xảy ra ở Hội chợ. Ai đó cũng sẽ phải đi cùng, mà phải là người biết đọc
biết viết. Và tôi nghĩ tốt nhất là Templeton nên đi - tôi có thể sẽ cần đến một
người chạy loong toong và phụ tá vòng ngoài.”

“Tôi chả đi đâu sất,” gã chuột càu nhàu. “Tôi không có tí tẹo hứng thú nào
với các hội chợ.”

“À đó là vì anh chưa từng tới một hội chợ nào cả,” con cừu già nhận xét.
“Hội chợ chính là thiên đường của một con chuột. Ở hội chợ tất cả mọi
người cứ vung vãi thức ăn đầy cả ra. Một con chuột có thể lẻn ra ngoài vào
đêm khuya và làm một bữa đại yến. Trong chuồng ngựa anh có thể tìm thấy
cháo yến mạch mà bọn ngựa nuôi và ngựa đua đã làm vương vãi. Trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.