CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 111

khoảnh cỏ bị giẫm nát giữa lối đi anh sẽ tìm thấy một cái hộp vứt đi đựng
phần còn lại đã bị ôi của bữa trưa gồm bánh mì kẹp bơ đậu phộng, trứng
luộc kỹ, vụn bánh quy, mấy mẩu bánh rán, và một tí tẹo pho mát. Ở giữa
đường đất cứng ngắc, sau khi đèn đóm tắt đi hết và người ta đã về nhà đi
ngủ, anh sẽ tìm thấy một kho báu thực sự toàn mẩu bỏng ngô, những giọt
sữa trứng đã đông lại, táo tẩm đường bị bọn trẻ chán vứt đi, đường kính,
quả hạnh muối, kem que, kem ốc quế gặm dở, và que kẹo. Khắp nơi toàn là
bổng lộc trời cho với một con chuột - trong lều, trong quán, trong chuồng
cỏ - tại sao, vì đống thực phẩm thừa kinh tởm mà một hội chợ thải ra thì đủ
thỏa mãn cả một đạo quân chuột.”

Hai mắt Templeton lóe sáng.

“Có thật vậy không?” gã hỏi. “Cái chuyện huyên thuyên làm người ta rỏ dãi
của mụ có thật không đấy? Tôi thích sống xa hoa sang trọng, và những gì
mụ nói kích thích tôi lắm.”

“Sự thật đấy,” cừu già đáp. “Cứ đi Hội chợ mà xem, Templeton. Nhà anh sẽ
thấy các điều kiện ở một hội chợ vượt quá cả những giấc mơ hoang dại nhất
của nhà anh. Những cái xô vẫn còn dính đầy đậu nghiền ôi, những hộp cá
vẫn còn một ít cá ngừ, những cái túi giấy vấy mỡ vẫn còn...”

“Thế đủ rồi!” Templeton kêu lên. “Đừng nói gì với tôi thêm nữa. Tôi sẽ đi.”

“Tốt lắm,” Charlotte nói và nháy mắt với cừu già. “Còn bây giờ - không
còn chút thời gian nào thừa ra nữa đâu. Một chốc nữa thôi là Wilbur sẽ
được đưa vào hòm. Templeton và tôi sẽ phải chui vào trong hòm ngay bây
giờ và nấp cho kỹ.”

Gã chuột không bỏ phí một phút nào. Gã lao vụt lên cái hòm, luồn qua khe
các thanh gỗ, rồi kéo rơm phủ lên mình để chẳng ai thấy gã nữa.

“Được rồi,” Charlotte nói, “giờ đến lượt tôi.” Chị ta lướt trong không khí,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.