CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 135

chữ mới.

“KHIÊM NHƯỜNG,” ông Zuckerman nói. “Đó chẳng phải là chữ dành cho
Wilbur bây giờ hay sao!”

Tất cả mọi người sung sướng vì thấy phép màu đã được lặp lại. Wilbur nhìn
chăm chú vào mặt họ một cách yêu kiều. Nó trông hết sức khiêm nhường và
biết ơn. Fern nháy mắt với Wilbur. Lurvy bận bịu ngay tức thì. Anh ta đổ
một xô cám nóng vào máng, và trong khi Wilbur ăn bữa sáng thì Lurvy nhẹ
nhàng gãi cho nó bằng một cái đũa nhẵn nhụi.

“Chờ một chút!” Avery kêu lên. “Nhìn này!” Thằng bé chỉ vào cái thẻ xanh
trên chuồng của Ông Cậu. “Con lợn này đã giành giải nhất rồi.”

Nhà Zuckerman và nhà Arable nhìn chằm chằm vào cái thẻ. Bà Zuckerman
bắt đầu khóc. Không ai nói câu nào. Họ nhìn chằm chằm vào cái thẻ. Rồi họ
nhìn chằm chằm vào Ông Cậu. Rồi họ lại nhìn chằm chằm vào cái thẻ.
Lurvy lôi ra một cái khăn mùi xoa to tổ bố và xỉ mũi rất mạnh - mạnh đến
nỗi, thật thế, mấy người làm việc ở mãi trong tàu ngựa cũng nghe thấy.

“Cho con một ít tiền nhé?” Fern nói. “Con muốn ra ngoài kia chơi.”

“Con ở nguyên đấy không đi đâu hết!” mẹ cô nói. Lệ đã rân rấn trên mắt
Fern.

“Mọi người khóc lóc chuyện gì mới được nhỉ?” ông Zuckerman hỏi.
“Nhanh tay nhanh chân lên nào! Edith, mang nước sữa lại đây!”

“Đến giờ tắm rồi!” ông Zuckerman nói, vẻ phấn khởi. Ông và bà
Zuckerman và Avery trèo vào trong chuồng Wilbur. Avery chầm chậm đổ
nước sữa lên đầu và lưng Wilbur, và trong khi nước sữa chảy thành dòng
xuống sườn và má nó, ông và bà Zuckerman chà xát mạnh lên lông với da
của nó. Những người đi qua dừng lại xem. Chẳng mấy chốc cả một đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.