CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 149

“Anh ta ở góc kia kìa, đang ngủ dưới rơm ấy,” Charlotte nói.

Wilbur lao đến, dũi cái mũi khỏe của nó vào người gã chuột, và hất gã lên
trên không.

“Templeton!” Wilbur kêu lên. “Hãy chú ý!”

Gã chuột, ngạc nhiên vì bị mất giấc ngủ ngon, đầu tiên thì bàng hoàng và
sau thì phẫn nộ.

“Cái trò khỉ gió gì thế này?” gã gầm gừ. “Một con chuột thì không thể chợp
mắt được một chút mà không bị quăng một cách thô bạo lên trên không hay
sao?”

“Nghe tôi nói đây!” Wilbur kêu lên. “Charlotte ốm lắm rồi. Chị ấy chỉ còn
sống được rất ngắn. Chị ấy không thể đi cùng ta về nhà, vì thể trạng của chị
ấy. Vì vậy, tôi tuyệt đối cần phải mang bọc trứng của chị ấy đi theo. Tôi
không với tới được nó, và tôi cũng không trèo được. Anh là người duy nhất
có thể lấy được nó. Không còn giây đồng hồ nào để lãng phí nữa đâu.
Người ta đang đi đến - họ sẽ ở đây trong nháy mắt. Anh Templeton, làm ơn,
làm ơn, làm ơn hãy trèo và lấy cái bọc trứng.”

Gã chuột ngáp. Gã vê cho thẳng râu. Rồi gã nhìn lên cái bọc trứng.

“Vậy đấy!” gã nói vẻ chán ghét. “Lại là Templeton thân già này giải cứu
nữa phải không? Templeton làm cái này, Templeton làm cái kia, Templeton
chạy xuống đống rác và lấy cho tôi một mảnh tạp chí, Templeton làm ơn
cho tôi mượn một mẩu dây để tôi giăng một cái mạng.”

“Ôi, mau lên!” Wilbur nói. “Mau lên đi, Templeton!”

Nhưng gã chuột chẳng mau tẹo nào. Gã bắt đầu nhại lại giọng Wilbur.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.