CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 154

sang màu sáng và gió rung chúng giật chúng khiến chúng làm rơi từng
chiếc lá một xuống mặt đất. Dưới những cây táo dại trên đồng cỏ, những
quả táo hồng nhỏ phủ thành lớp dày trên mặt đất, và lũ cừu nhá chúng và lũ
ngỗng nhá chúng và lũ cáo thì ban đêm đến ngửi chúng. Một đêm, ngay
trước Giáng sinh, tuyết bắt đầu rơi. Tuyết phủ lên trên nhà và chuồng và
đồng và rừng. Trước đó Wilbur chưa bao giờ nhìn thấy tuyết. Sáng ra, nó ra
ngoài và dũi tuyết thành đống trong sân cho sướng. Fern và Avery tới, kéo
theo một cái xe trượt. Chúng trượt theo con đường nhỏ và ra cả cái ao đóng
băng ngoài đồng cỏ.

“Trượt là thứ vui nhất trên đời,” thằng Avery nói.

“Thứ vui nhất trên đời ư,” Fern tuyên bố, “chính là lúc mà vòng đu quay
dừng lại còn Henry với em thì ở trên cái giỏ cao nhất và Henry làm cho cái
giỏ lắc qua lắc lại và bọn em có thể nhìn thấy tất tật mọi thứ cách đó xa
hàng dặm rồi hàng dặm rồi hàng dặm.”

“Trời ạ, em vẫn còn nghĩ đến cái vòng đu quay cũ rích đó hả?” thằng Avery
nói với vẻ ghê tởm. “Cái Hội chợ đã qua được hàng tuần rồi lại hàng tuần
rồi cơ mà.”

“Em lúc nào cũng nghĩ đến nó,” Fern nói và phủi tuyết ra khỏi tai cô.

Sau Giáng sinh cái nhiệt kết giảm xuống mười độ dưới không. Cái lạnh ngự
trị thế giới. Đồng cỏ ảm đạm và băng giá. Giờ thì lũ bò ở lại trong chuồng
suốt, trừ những buổi sáng có nắng chúng mới ra ngoài và đứng tránh gió ở
chỗ đống rơm trong sân quây khu chuồng. Để được bảo vệ, bầy cừu cũng ở
gần khu chuồng luôn. Khi nào khát, chúng sẽ ăn tuyết. Bọn ngỗng thì cứ
quanh quẩn trong sân như bọn con trai quanh quẩn quanh hiệu thuốc vậy, và
bà Zuckerman cho chúng ăn ngô và củ cải để cho chúng phấn khởi.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn nhiều!” bọn chúng luôn nói vậy, mỗi khi thấy
thức ăn được mang đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.