CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 157

một cái đầu đinh ghim. Người nó xám và có một sọc đen ở phía dưới. Chân
nó màu xám và nâu vàng. Và nó trông giống y như Charlotte.

Wilbur run rẩy hết cả người khi nó nhìn thấy con nhện. Con nhện bé vẫy nó.
Thế rồi Wilbur nhìn sát lại hơn nữa. Hai con nhện bé nữa đã bò ra ngoài và
vẫy. Bọn chúng bò vòng vòng quanh cái bọc để thám hiểm cái thế giới mới.
Rồi có ba con nhện con nữa. Rồi tám con. Rồi mười con. Lũ con của
Charlotte cuối cùng đã xuất hiện.

Trống ngực Wilbur đập rộn. Nó bắt đầu kêu eng éc. Rồi nó phi vòng vòng,
đá phân tung lên trên không. Rồi nó nhảy lộn ra đằng sau. Rồi nó chống hai
chân trước xuống và dừng lại trước mặt lũ con của Charlotte.

“Xin chào!” nó nói.

Con nhện đầu tiên có nói chào, nhưng mà giọng của nó bé quá đến nỗi
Wilbur chẳng nghe nổi.

“Chú là một người bạn cũ của mẹ các cháu,” Wilbur nói. “Chú rất vui khi
được gặp các cháu. Các cháu khỏe chứ? Mọi thứ ổn chứ?”

Những con nhện bé giơ chân trước vẫy nó. Qua cách chúng hành động,
Wilbur có thể nhận thấy chúng vui khi gặp nó.

“Chú có thể làm gì cho các cháu không? Các cháu có cần gì không?”

Những con nhện bé chỉ vẫy vẫy mà thôi. Nhiều ngày và nhiều đêm chúng
bò chỗ này rồi chỗ kia, lên trên rồi xuống dưới, chỗ đó rồi chỗ nọ, và vẫy
vẫy Wilbur, và thám hiểm ngôi nhà của chúng, và kéo theo đằng sau những
sợi tơ mỏng manh. Bọn chúng có hàng tá rồi hàng tá. Wilbur không thể đếm
chúng cho nổi, nhưng nó biết rằng nó có vô khối bạn mới. Chúng lớn lên
khá nhanh. Chẳng mấy chốc mỗi con đã to như một viên đạn ghém. Chúng
giăng những mạng nhện bé con ở gần cái bọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.