CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 33

“Chưa,” Wilbur trả lời. “Tôi cho là nó không được dễ chịu cho lắm. Mất
bao nhiêu lâu thì một quả trứng ngỗng mới nở?”

“Chừng-ừng độ-ộ ba mươi ngày, tổng cộng,” ngỗng cái trả lời. “Nhưng tôi
cũng ăn gian một chút. Vào những buổi chiều ấm áp, tôi để một ít rơm lên
trên lũ trứng và ra ngoài đi dạo một tẹo.”

Wilbur ngáp và lại ngủ tiếp. Trong giấc mơ nó lại nghe thấy giọng nói cất
lên, “Tôi sẽ là bạn cậu. Hãy đi ngủ đi - cậu sẽ thấy tôi vào buổi sáng.”

Chừng nửa tiếng trước rạng đông, Wilbur tỉnh giấc và lắng nghe. Khu
chuồng vẫn tối. Lũ cừu nằm bất động. Ngay cả ngỗng cái cũng im lìm. Phía
trên đầu, trên sàn chính, không có gì động đậy: lũ bò đang thiêm thiếp, lũ
ngựa ngủ lơ mơ. Templeton đã ngưng công việc và đi làm cái chi ở đâu đó.
Âm thanh duy nhất là tiếng cót két trên nóc, nơi cái chong chóng gió cứ đưa
qua đưa lại. Wilbur yêu khu chuồng khi nó như thế này - êm đềm và yên
lặng, đợi chờ ánh ngày.

“Sáng đến nơi rồi,” nó nghĩ.

Qua cửa sổ nhỏ, một tia sáng yếu ớt xuất hiện. Sao từng ngôi một biến mất.
Wilbur có thể thấy ngỗng cái cách đó chừng vài bước. Chị ta ngồi với cái
đầu rúc dưới một cánh. Rồi nó có thể nhìn thấy lũ cừu và bọn cừu con. Bầu
trời sáng lên.

“Ôi chao, ngày đẹp ơi, cuối cùng mi cũng đến! Hôm nay ta sẽ tìm được bạn
ta.”

Wilbur nhìn khắp chốn. Nó lục soát mọi chỗ trong chuồng nó. Nó kiểm tra
gờ cửa sổ, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhưng nó chẳng thấy có cái gì
mới. Cuối cùng nó quyết định là phải lên tiếng. Nó ghét phải phá vỡ sự tĩnh
mịch đáng yêu của buổi rạng đông bằng cái giọng của mình, nhưng nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.