CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 46

Chương 7: TIN XẤU

Mỗi ngày Wilbur lại thích Charlotte hơn một tí. Chiến dịch của chị ta chống
lại côn trùng có vẻ hợp lý và hữu ích. Khó có ai ở quanh trang trại có thể
nói tốt một lời cho con ruồi. Bọn ruồi dùng toàn bộ thời gian để quấy rầy
người khác. Lũ bò căm chúng. Lũ ngựa ghét cay ghét đắng chúng. Bầy cừu
kinh tởm chúng. Ông và bà Zuckerman luôn luôn phàn nàn về chúng, và
phải dựng khung lưới để ngăn.

Wilbur khâm phục cái cách Charlotte vẫn thực hiện. Nó đặc biệt vui là chị
ta luôn luôn khiến nạn nhân của mình ngủ đi trước khi ăn thịt chúng.

“Thật sự là chị rất chu đáo khi làm điều đó, Charlotte,” nó nói.

“Vâng,” chị ta trả lời bằng cái giọng ngọt ngào, du dương của mình, “tôi
luôn cho chúng một liều thuốc mê để chúng khỏi cảm thấy đau đớn. Đó là
một việc nhỏ mà tôi có thể làm được.”

Ngày này qua ngày khác, Wilbur lớn dần lên. Nó ăn ba bữa tướng mỗi ngày.
Nó tiêu hàng giờ liền để nằm ườn ra, ngủ gà gật, mơ những giấc mơ dễ
chịu. Nó sung sướng vì thấy khỏe và nó tăng cân rất nhiều. Một buổi chiều,
khi Fern đang ngồi trên ghế của mình, con cừu lớn tuổi nhất đi vào khu
chuồng, và dừng lại ghé thăm Wilbur.

“Xin chào!” bà ta nói. “Có vẻ là cậu đang tăng cân đấy nhỉ?”

“Vâng, tôi cũng đoán vậy,” Wilbur trả lời. “Ở tuổi của tôi thì cứ tăng cân là
một điều hay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.