CHARLOTTE VÀ WILBUR - Trang 76

“Có thể là vậy,” bà Zuckerman nói. “Đằng nào cũng thế, em định đi xem
con nhện một tí.”

“Đó chỉ là một con nhện xám bình thường,” ông Zuckerman nói.

Bọn họ đứng dậy và họ cùng đi xuống sân quây của Wilbur. “Thấy chưa
Edith? Chỉ là một con nhện xám thường.”

Wilbur rất thích khi được chú ý nhiều đến như vậy. Anh người làm Lurvy
vẫn còn đứng đó, và ông và bà Zuckerman, cả ba người, đều đứng đó cả giờ
đồng hồ, đọc tái đọc hồi những chữ trên mạng nhện, và ngắm nhìn Wilbur.

Charlotte sung sướng khi thấy kế của mình đã hiệu nghiệm. Chị nhện ngồi
im không động đậy, và lắng nghe cuộc trò chuyện của mọi người. Khi một
con ruồi nhỏ đụng vào mạng nhện, vừa vượt quá chữ ‘lợn,’ Charlotte đã lao
ngay xuống, cuốn con ruồi lên, và mang nó đi cho khuất mắt.

Một lúc sau sương tan đi. Cái mạng nhện khô dần và những con chữ không
còn hiển hiện rõ ràng nữa. Ông bà Zuckerman và Lurvy bước trở lại nhà.
Ngay trước khi bọn họ rời chuồng lợn, ông Zuckerman nhìn Wilbur thêm
một lần nữa.

“Biết sao không,” ông nói bằng một giọng quan trọng, “từ đầu tôi đã nghĩ
rằng con lợn này của nhà mình là một con quá hay. Nó là một con lợn chắc
thịt. Con lợn này nó chắc ra chắc. Anh có thấy thịt ở vai nó chắc thế nào
không, Lurvy?”

“Có. Tôi có thấy chứ,” Lurvy nói. “Tôi luôn biết rõ con lợn này. Nó là một
con lợn ra lợn.”

“Nó dài nhé, và nó mượt nhé,” ông Zuckerman nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.