CHÂU Á THẦN KỲ - THIÊN SỬ THI VỀ HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM SỰ THỊNH VƯỢNG CỦA CHÂU Á - Trang 254

trong nước được không. Tuy nhiên, với vẻ lịch sự, Wardhana đáp rằng điều đó
là không thể.

[7]

Có được sự tán thành của Suharto, Wardhana dốc sức, mạnh tay dọn dẹp sạch

bộ máy hải quan. Ông sa thải tổng giám đốc của cơ quan này và bộ trưởng tài
chính Radius kiêm luôn chức vụ bị bỏ trống. Hai tháng sau, công ty Thụy Sĩ
được đưa đến và khoảng một nửa số nhân viên hải quan bị xếp vào diện phải ra
đi không có ngày trở lại.

[8]

Và rồi thư đe dọa thù ghét bắt đầu đổ tới.

Đó là một chiến thắng lẫy lừng của “Nhóm Mafia Berkeley”, một trong nhiều

yếu tố đưa Indonesia tới Phép màu. Mối quan hệ giữa Suharto và nhóm này đã
tạo nên một thành tích phát triển kinh tế đáng chú ý. Vào đầu thập niên 1970,
khoảng 60% sân số Indonesia, tức khoảng 70 triệu người, còn sống trong cảnh
nghèo xác nghèo xơ. Đến năm 1990, con số đó đã giảm xuống còn 27 triệu
người, tức chỉ chiếm 15% tổng dân số.

[9]

Năm 1984, lần đầu tiên trong lịch sử

Indonesia, đất nước đã tự đảm bảo được an ninh lương thực. Đây là thành tựu
mà Suharto xem là lớn nhất của mình, điều mà ông tuyên bố là “thành quả của
công cuộc kinh doanh vĩ đại do toàn thể nhân dân thực hiện”.

[10]

Sự vươn lên

về kinh tế của Indonesia cũng nằm trong số những câu chuyện thành công ít có
khả năng xảy ra nhất của Phép màu, xếp ngang hàng với câu chuyện của Hàn
Quốc. Vào giữa thập niên 60, Radius đánh giá Indonesia là quốc gia có mức độ
công nghiệp hóa thấp nhất trong số các nước đang phát triển lớn của thế giới.

[11]

Dân số khổng lồ của Indonesia (ngày nay là 235 triệu người, Indonesia là

nước đông dân thứ 4 trên thế giới) cùng với sự đa dạng nhiều nhóm ngôn ngữ,
tôn giáo và sắc tộc khác nhau phân bố hết sức tản mác, tách xa nhau đã khiến
cho sự phát triển của Indonesia trở thành một thách thức hơn nhiều so với các
môi trường dễ quản lý như Singapore, Đài Loan hay Hàn Quốc thì Indonesia
gặp nhiều khó khăn hơn. Indonesia trở thành nước đi đầu trong làn sóng thứ hai
ghi tên mình vào Phép màu, trong đó có cả Thái Lan và Malaysia. Quốc hội
Indonesia, cơ quan đã bầu Suharto làm tổng thống, từng tặng cho ông danh hiệu
“Cha đẻ của phát triển”.

[12]

Tuy vậy, “Nhóm Mafia Berkeley” mới là người xứng đáng nhận phần lớn lời

tán dương. Nhóm các nhà kinh tế này giữ hầu hết các chức vụ kinh tế chủ chốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.