trước một âm mưu ám sát kinh hoàng năm 1974. Khi Park đang đọc diễn văn tại
Nhà hát quốc gia chật kín người, một người đàn ông đứng dậy khỏi ghế của
mình và chạy xuống lối đi của thính phòng, nã đạn từ một khẩu súng lục. Park
đã thoát được mà không bị hề hấn gì nhờ cúi nhanh người xuống dưới cái bục.
Tuy nhiên, vợ của Park đang ngồi sau ông đã đổ gục về phía trước trong chiếc
ghế của mình. Một viên đạn đã găm trúng vào đầu của bà phu nhân tổng thống.
Sau khi các trợ lý mang cơ thể máu me bê bết của bà vợ khỏi nhà hát, Park quay
trở lại micro và nói với khán thính giả đang trong cơn sửng sốt đến choáng
váng: “Thưa quý vị. Tôi xin tiếp tục bài phát biểu của mình.” Vợ Park chết sau
đó vài tiếng.
Khi Park thực sự nói trước đám đông, ông hô hào người dân phải hiến thân
cho chương trình kinh tế của ông và sự phát triển của đất nước. Những bài diễn
văn của Park đầy nghẹt những lời kêu gọi liên tục phấn đấu tăng năng suất hơn
nữa. Trong thông điệp quốc gia thường niên của ông vào tháng 1/1965, Park
tuyên bố năm đó là “năm làm việc”.
Mười hai tháng sau, ông lại khẳng định
rất nghiêm túc, không hề có ý hài hước rằng năm 1966 là “năm làm việc cực lực
hơn”.
Bản thân là một người nghiện công việc, làm việc không biết mệt mỏi,
Park thường xuyên ngồi trong văn phòng của mình ở dinh tổng thống, tức Nhà
Xanh, trên tay là tập giấy dùng để ghi chú, tính tính toán toán theo cách riêng
của mình với các số liệu thống kê kinh tế.
Thậm chí sau nhiều ngày dài họp
hành với các nhà hoạch định chính sách, Park lui về căn hộ riêng của mình trong
Nhà Xanh chỉ để nguệch ngoạc viết ra thêm ý tưởng trình bày vào sáng hôm
sau. Ông cố gắng sống một cuộc sống giống như những người lao động Hàn
Quốc trung bình. Bữa trưa trong Nhà Xanh của ông thường là một tô mì và ông
nhất quyết độn cơm với bo bo như bữa ăn của một người nghèo.
Park đã
từng có lần nói: “Càng thiếu thốn, càng hiếm có thì càng tốt miễn là mình cảm
thấy vui vẻ, hạnh phúc.”
Người Hàn Quốc hưởng ứng lời kêu gọi của ông.
Vào cuối thập niên 70, một tuần làm việc trung bình của một công nhân sản xuất
Hàn Quốc dài hơn 30% so với của một công nhân Mỹ.
Dù Park và những phương pháp của ông có thể bị xét đoán như thế nào đi
chăng nữa thì người ta cũng không thể nghi ngờ sự cống hiến của ông cho việc
xây dựng một đất nước Hàn Quốc đầy sức sống kinh tế. Vào cái buổi sáng đảo