CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 86

loạn. Tôi áp cả hai bàn tay ôm lấy đầu đứa trẻ, giữ chặt trong niềm tuyệt
vọng, và như thể bị tôi kết liễu, cũng lúc ấy cậu bé bỗng im bặt, dướn ngồi
thẳng dậy với cánh tay buông thõng như một hình nhân gỗ. Phút ấy tôi chợt
hiểu thế nào là cảm giác đặt tay chữa bệnh

*

.

Rất khó băng cho một nạn nhân bị bắn vỡ nửa mặt - trong nỗ lực cầm máu
bạn có thể khiến họ ngạt thở. Tôi phải bế Wanyangerri đặt lên đầu gối
Farah cho anh đỡ thẳng cái đầu để tôi quấn băng; nếu đầu gục ra trước tôi
sẽ không thể băng cho chặt, còn nếu ngật ra sau, máu sẽ chảy tràn vào
họng. Cuối cùng, trong lúc cậu vẫn ngồi yên như phỗng trong lòng Farah,
tôi đã băng bó xong xuôi.

Chúng tôi đặt Wamai lên bàn, giơ đèn khám cho cậu. Lãnh nguyên phát đạn
vào cổ họng và ngực ở khoảng cách sát sạt, cậu bé chẳng chảy nhiều máu
mà chỉ rỉ một vệt nhỏ ở khóe miệng. Thật bàng hoàng khi nhìn cậu bé bản
xứ, vốn suốt ngày nô đùa tựa một chú nai tơ, giờ nằm đấy sóng sượt. Lúc
chúng tôi thăm khám, nét mặt Wamai chợt đổi khác, mang một vẻ sững sờ.
Tôi vội sai Farah cấp tốc chạy về nhà lấy chiếc ô tô, phải tiết kiệm từng
giây đưa ngay lũ trẻ tới bệnh viện.

Trong khi chờ xe, tôi hỏi thăm về Kabero, thằng nhỏ đã nổ súng gây nên vụ
đổ máu. Belknap bèn thuật lại một câu chuyện kì lạ về nó. Vài ngày trước,
Kabero có mua một chiếc quần cộc cũ từ người chủ của mình, với giá một
rupee trừ vào tiền công. Khi nghe tiếng súng, Belknap ba chân bốn cẳng
lao vào, thấy Kabero đứng giữa bếp, khẩu súng còn bốc khói trên tay. Cậu
ta trừng trừng nhìn Belknap một giây, thọc tay trái vào túi chiếc quần cộc
vừa sắm và đang mặc dự bữa tiệc, lôi ra một rupee đặt xuống bàn, đồng
thời tay phải liệng khẩu súng lên bàn. Với động tác thanh toán sạch nợ nần
cùng trần thế ấy, Kabero cất bước bỏ đi. Thực ra, bấy giờ chúng tôi còn
chưa biết, sau hành động vĩ đại ấy, cậu biến mất khỏi mặt đất. Đó là một
hành vi bất thường với người bản xứ, bởi họ thường gắng đẩy suy nghĩ về
các món nợ nần, nhất là nợ người da trắng, ra vùng ngoại vi của tâm trí.
Trong mắt Kabero, có lẽ thời khắc đó hệt như ngày phán xử, nên cậu cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.