CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 103

dưới lại vang lên một tiếng rên uất ức hay nấc nghẹn ai oán, tựa một con
chó đã tru hú đến kiệt sức giờ chỉ còn khổ sở thoi thóp.

Các bô lão muốn khởi đầu với đứa trẻ bị thương Wanyangerri, bởi đấy là cơ
hội cho họ tán hươu tán vượn. Khoản bồi thường là gì nếu Wanyangerri
thiệt mạng? Hay trở nên dị dạng thì sao? Hoặc giả mất khả năng nói thì sẽ
thế nào? Farah, thay mặt tôi, thông báo sẽ không bàn chuyện này chừng
nào chưa đi Nairobi gặp bác sĩ bệnh viện. Họ nuốt nỗi thất vọng, chuyển
qua bàn trường hợp tiếp theo.

Qua Farah, tôi đề nghị Kyama mau chóng kết thúc vụ việc, tránh cho mọi
người phải ngồi họp cả đời, bởi rành rành đây chẳng phải vụ giết người mà
chỉ là một tai nạn thảm khốc.

Kyama tỏ ra tôn trọng bài phát biểu của tôi bằng thái độ chăm chú nhưng
lập tức phản đối khi tôi vừa dứt lời.

“Chúng tôi còn chưa biết gì,” họ nói, “nhưng rõ là Msabu cũng chẳng tỏ
ngọn ngành. Những lời Msabu vừa nói chúng tôi hầu như không thông.
Con trai Kaninu là kẻ nổ súng. Nếu không cớ sao chỉ mình nó chẳng hề hấn
gì? Nếu Msabu muốn nghe thêm chi tiết, Mauge đây có thể thuật lại. Con
trai anh ta cũng có mặt tại đó và bị bắn bay mất một bên tai.”

Mauge thuộc hàng lưu dân khá giả nhất, một đối thủ của Kaninu tại đồn
điền. Ông này nom rất oai vệ, lời nói có sức nặng dẫu thi thoảng phải
ngưng lại nghĩ. “Msabu,” ông ta nói. “Con trai tôi kể rằng: cả lũ lần lượt
cầm súng, nhắm vào Kabero. Song nó chẳng chịu giảng giải cho đám bạn
cách dùng, không một lời nào luôn. Cuối cùng nó lấy lại khẩu súng và cũng
lúc ấy súng nổ, làm cả đám bị thương và giết chết Wamai, con trai Jogona.
Chuyện xảy ra đích thị là vậy.”

“Tôi đã biết tất cả chuyện đó,” tôi nói, “và đấy gọi là rủi ro, một tai nạn. Từ
nhà mình tôi có thể bị cướp cò, hay Mauge, ông có thể bị như thế từ nhà
ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.