CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 310

Đạo quân châu chấu bỏ lại xác chết khắp nơi. Trên đường cái châu chấu
từng đậu xuống, cũng là nơi xe bò qua lại chẹt lên chúng, giờ khi đám côn
trùng đã bay khỏi, in hằn cơ man vệt bánh nạm bằng lớp lớp xác châu chấu,
giống những vạch đường ray hỏa xa, vươn dài hết tầm mắt.

Châu chấu còn đẻ trứng xuống đất. Năm kế tiếp, sau những cơn mưa tầm
tã, trứng sẽ nở ra ấu trùng nhỏ màu nâu đen, hình thái đầu đời của châu
chấu, tuy không biết bay, nhưng biết bò và chén sạch mọi thứ.

Rỗng túi, thu không bù nổi chi, tôi buộc lòng phải bán đồn điền. Một công
ti lớn ở Nairobi đã mua lại nó. Họ cho địa thế chốn này quá cao, khó trồng
cây cà phê nên không định canh tác gì mà dự kiến nhổ bỏ toàn bộ cà phê,
chia thửa, mở đường và tới thời điểm thích hợp sẽ bán đất xây dựng bởi
Nairobi ắt phát triển về mạn Tây. Mọi bước thương thảo diễn ra lúc gần
cuối năm.

Dẫu cả khi sự thể đã vậy, tôi không nghĩ mình đủ dũng khí từ bỏ đồn điền
nếu không có thêm một tình huống nữa. Trái cà phê xanh còn trên cây
thuộc về chủ nhân cũ của đồn điền, hoặc nhà băng nắm giữ văn tự cầm cố
đầu tiên. Số cà phê này chưa thể hái hay chế biến tại xưởng rồi chuyển đi
cho tới tận tháng Năm hoặc trễ hơn nữa. Cho đến khi đó, tôi sẽ hiện diện tại
đồn điền, quản lí nó và mọi chuyện vẫn tiếp diễn như cũ, nhìn bên ngoài
chẳng có gì đổi khác.

Trong giai đoạn ấy, tôi thầm mong chờ, một điều gì đó sẽ đến, sẽ trả mọi
thứ lại như cũ, bởi thế giới này, suy cho cùng, chẳng phải nơi chốn mọi sự
diễn ra tuần tự hoặc có cơ tính toán trước.

Theo cách ấy, một thời kì lạ lùng trong cuộc đời chốn đồn điền của tôi bắt
đầu. Sự thật cốt lõi đồn điền không còn của tôi nữa được những người
không sao nhận thức nổi nó bỏ qua và ngày lại ngày chẳng hề có khác biệt
nào nảy sinh. Sự thể ấy, từng giờ từng giờ, dạy tôi nghệ thuật sống với hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.