CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 322

3

Nấm mồ trong núi

Trở về từ một trong những chuyến viễn hành săn bắn của mình, Denys
Finch-Hatton ở đồn điền được một thời gian ngắn, nhưng khi tôi bắt đầu
tháo gỡ đồ đạc chuyển đi và thấy chẳng thể lưu lại thêm nữa thì anh dọn
qua tá túc tại nhà của Hugh Martin ở Nairobi. Từ đây hôm nào anh cũng lái
xe ra đồn điền ăn tối cùng tôi. Giai đoạn cuối, lúc tôi bán đồ bán đạc, hai
đứa tôi lấy một thùng đựng đồ làm ghế, một thùng khác làm bàn và cứ vậy
ngồi chơi đến khuya.

Đã mấy bận Denys và tôi trò chuyện cứ như tôi thực sự sắp rời khỏi đất
nước này. Bản thân nhìn nhận châu Phi như nhà mình, anh thấu cảm với tôi
và vì thế đau cái đau tôi, thậm chí cả lúc cười đùa khi tôi buồn vì phải xa lìa
người của mình.

“Thật em cảm thấy chẳng thể sống thiếu thằng nhỏ Sirunga sao?” anh hỏi.

“Vâng, quả có thế,” tôi đáp.

Tuy nhiên hầu hết thời gian bên nhau, chúng tôi nói chuyện và hành xử như
thể tương lai ấy chẳng hề hiện hữu. Denys không hề để mối lo cho tương
lai làm mình bận lòng, bởi tựa như anh chắc chắn, nếu muốn, sẽ có thể viện
đến những nguồn lực bí ẩn mà chúng tôi chưa hề biết. Denys hòa nhập đầy
tự nhiên vào chiến thuật của tôi khi buông xuôi mọi thứ, thây kệ mọi người
nói nghĩ tùy thích. Lúc anh tới, việc ngồi trên các kiện hành lí giữa căn nhà
trống dường như trở nên điều bình thường, theo sở thích. Denys trích dẫn
một bài thơ:

“Em phải phổ điệu buồn,

Thành một khúc ca vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.