CHÂU PHI NGHÌN TRÙNG - Trang 352

hoạch rắc rối trong nhiều khía cạnh mà tôi thoái thác lắng nghe. Vẫn túc
trực cạnh nhà nhưng nay dân bản xứ dành cho tôi những ánh nhìn khác lạ.
Mang trong lòng niềm xác tín vào vận mệnh, sau lần thành công, họ có thể
bắt đầu tin tưởng vạn sự đang tới hồi thái lai, và tôi sẽ vẫn tiếp tục sống tại
đồn điền.

Dàn xếp ổn thỏa số phận lưu dân khiến tôi thấy nhẹ cả lòng, cảm giác mãn
nguyện đến vậy thật hiếm khi đạt được.

Đôi ba ngày sau, trong óc tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng việc của mình ở đất
nước này xong cả rồi và hiện là lúc có thể lên đường. Công đoạn thu hoạch
cà phê đã hoàn tất, xưởng máy nằm im lìm, căn nhà rỗng tuếch, lưu dân
cũng đã có vùng đất của họ. Những cơn mưa đã tạnh, cỏ giờ vươn cao khắp
miền thảo nguyên cũng như trên rặng núi.

Kế hoạch tôi vạch ra lúc đầu: bỏ hết mọi thứ vụn vặt để gìn giữ những gì
quan trọng sống còn với mình hóa ra đã thất bại. Từng chút từng chút chấp
nhận giao ra mọi thứ đang có, như thể nhằm cứu chuộc đời mình, để rồi
đến lúc trắng tay, chính tôi trở nên nhẹ bẫng, trở thành đối tượng để số phận
dễ dàng quét phăng.

Dạo ấy đương dịp trăng tròn, ánh trăng vằng vặc rọi vào căn phòng trống
và in bóng khung cửa sổ lên mặt sàn. Tôi nghĩ vầng trăng có khi đang ngó
xuống tự hỏi tôi định nán lại bao lâu ở chốn hết thảy đều đã rời đi. “Ô
không sao,” trăng nói, “chút thời gian chẳng nghĩa lí gì với ta.”

Tôi ước gì ở lại được để tận mắt thấy lưu dân ổn định tại nơi ở mới. Nhưng
khảo sát vùng đất mới sẽ tốn vô khối thời gian và cũng chưa chắc khi nào
họ có thể chuyển về đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.