CHÁU TRAI PHÁP SƯ - Trang 21

- Ồ, thôi đi, càng sớm… - nó còn chưa kịp nói hết câu thì đã có một

chuyện xảy ra.

Cái ghế bành lưng cao trước lò sưởi bất thần chuyển động và từ đó

đứng lên – giống như một con quỷ lao ra từ một cái cửa sập trong kịch thần
thoại – chính là cái bóng dáng u ám đầy đe dọa của bác Andrew. Thế là
không phải chúng vào ngôi nhà hoang mà là đang đứng trong nhà Digory
và ở trong căn phòng cấm. Cả hai đều ồ lên một tiếng, khi nhận ra sai lầm
của mình. Chúng cảm thấy lẽ ra chúng phải biết trước là không nên đi quá
xa như thế.

Bác Andrew cao lòng khòng, gầy trơ xương, khuôn mặt dài thòng,

nhẵn nhụi không râu, với cái mũi nhọn hoắt, đôi mắt sáng long lanh và mái
tóc bạc rối bù.

Digory ớ người ra không thốt lên được tiếng nào bởi vì trông bác

Andrew một ngàn lần dữ tợn hơn bất cứ lúc nào trước đó. Tuy lúc đầu
Polly không sợ hãi bằng bạn, nhưng chẳng bao lâu cô bé cũng hoảng thật
sự. Bởi việc đầu tiên bác Andrew làm là đi đến cửa phòng, đóng sập cửa
lại, quay chìa khóa trong ổ. Đoạn ông quay lại nhìn hai đứa chằm chặp: đôi
mắt sáng quắc, những thớ thịt trên mặt nhúc nhích, ông nhe ra tất cả 36 cái
răng.

- Bây giờ thì cô em gái ngu ngốc của ta sẽ không làm gì được các

cháu.

Mọi việc thật dễ sợ và không hề giống bất cứ cái gì mà người ta chờ

đợi ở một người lớn. Trái tim Polly thót lên đến tận cổ, nó và Digory quay
lại nhìn chằm chằm vào cái cánh cửa mà chúng vừa chui qua. Bác Andrew
hành động rất nhanh. Ông đi vòng ra sau lưng hai đứa, đóng sập cánh cửa
lại và đứng chắn ngang. Đoạn ông xoa hai tay vào nhau, bẻ đốt ngón tay
răng rắc – ông có những ngón tay dài, trắng xanh, thanh nhã.

- Bác rất vui khi được gặp các cháu. Hai đứa đúng là người mà bác

cần.

- Làm ơn, thưa ông Ketterley, - Polly năn nỉ. – Sắp đến giờ ăn trưa rồi

và cháu phải về nhà. Xin ông làm ơn cho chúng cháu ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.