CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 113

Tiếng gió thổi bên tai, trong không khí có mùi ẩm ướt.

Nàng ở trước ngực hắn, khóe môi hơi nhếch lên, vui sướng vô cùng,

lại không biết người thân cận nhất sớm đang thả hồn theo gió. Mà hắn, hai
hàng lông mày nhíu chặt, chợt sinh ra trách nhiệm và gánh nặng, khiến cho
trong lòng hắn trăn trở.

Mưa bụi rơi nhanh, cây dương liễu bị gió thổi đến xiêu vẹo, con

đường vắng lặng. Tiểu Từ rụt cổ trong ngực hắn, xót cho cái áo đơn mỏng
manh trong gió lạnh, hắn không kịp vào thành, vội vàng tìm một nhà trọ ở
gần đây, kéo tay nàng đi vào trong.

Nhà trọ đơn sơ, lạnh lẽo vắng khách. Lác đác vài người khách qua

đường, đang tàn chén rượi.

Kế Diêu gọi vài món ăn, nhìn Tiểu Từ cầm trên tay một chén cháo

nóng hổi. Khói trắng lượn lờ quanh dung nhan bạch ngọc của nàng, giống
như không nhiễm bụi trần. Hắn thở dài, cảm thấy gánh nặng trên vai càng
thêm vài phần.

Tiểu Từ ăn hết chén cháo, thân thể ấm áp hơn rất nhiều, lên lầu, lại

dùng nước ấm tẩy sạch, càng thoải mái. Nghĩ đến từ nay về sau không còn
gặp lại Thư Thư, từ nay về sau có thể cùng Kế Diêu ngao du giang hồ,
trong lòng vui sướng, giống như một ly rượu chậm rãi ngấm vào, làm
người ta có chút say.

Đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa. Kế Diêu đứng ở cửa, vẻ mặt

không được tự nhiên, giọng điệu có chút xấu hổ:

– “Nhất thời không tìm thấy y phục để thay, ngươi đem quần áo ướt

cởi ra, đặt ở trên giường, ta cầm đi hong khô. Chờ ngày mai mua bộ mới.”

Hắn nguyên lai cũng biết quan tâm chăm sóc? Trong lòng Tiểu Từ như

được rót mật, cúi đầu mỉm cười, gật gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.