CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 117

Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh chờ đợi của nàng hắn không cách nào

cự tuyệt, Kế Diêu suy nghĩ một lát, nói: “Được.”

Thư Thư đứng ngoài cửa chính nhất phiến môn, lạnh lùng đưa cho thị

nữ mở cửa một tấm ngân phiếu. Thị nữ có chút khó xử nói: “Môn chủ nhà
ta hôm qua bị bệnh.”

– “Bị bệnh cũng không thể chậm trễ kiếm tiền, không phải sao?” Thư

Thư cười lạnh một tiếng.

Thị nữ cảm thấy cũng có đạo lý, cầm ngân phiếu đi vào thông báo.

Một lát, nàng khuôn mặt tươi cười, đi ra nghênh đón: “Lời nói của chủ

nhân quả nhiên giống công tử như đúc.”

Thư Thư bước qua cánh cửa, đột nhiên thấy trên mặt đất có một vết

máu đỏ sậm. Thân thể hắn rùng mình, thần sắc có phần vội vàng.

Phàm Y tựa vào trên nhuyễn tháp, hữu khí vô lực nói: “Thư công tử

lại có chuyện gì muốn hỏi?”

– “Ngày hôm qua không thấy Tiêu Dung tới đón đồ đệ của nàng, ta

muốn tới hỏi thăm xem sao.”

Phàm Y buồn bã cười: “Về sau, chuyện của nàng ta sẽ không nói

nữa.”

Thư Thư lại xuất ra ba tấm ngân phiếu.

Đôi mắt ảm đạm của Phàm Y nháy mắt sáng ngời, nhưng cuối cùng

vẫn không không hề vươn tay tiếp nhận. Nàng trầm ngâm một lát, cúi đầu
thở dài: “Nàng đã chết.”

Thư Thư chấn động: “Ta ngày hôm qua vẫn còn gặp nàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.