CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 118

– “Không sai, ta ngày hôm qua cũng gặp nàng, ta xem như là người

cuối cùng nhìn thấy nàng.” Phàm Y mệt mỏi cười, nàng rõ ràng chết trong
tay chính mình, nàng khi còn sống cũng bị chính mình bức đến sống không
bằng chết, vì sao lại luôn cảm thấy chính mình thất bại thảm hại, mà nàng
trước khi chết nói một câu “Ngươi thật đáng thương”, như một trường kiếm
sắc bén đâm sâu vào nội tâm, thật trống rỗng bi ai, trợn mắt nhắm mắt đều
là hình ảnh máu tươi từ trên khóe miệng nàng trào ra, cùng nụ cười lãnh
nhiệt trào phúng. Cẩn thận nghĩ lại, thắng thua từ lúc nhớ nhung Vân Cảnh
liền định ra, chỉ là nàng vẫn không thể buông bỏ mà thôi.

Thư Thư im lặng rời đi, ngoài cửa nhất phiến môn là đường cái rộng

lớn, dòng người như nước. Sau lưng đám đông là hoàng thành, sừng sững
như núi, con người càng thêm nhỏ bé, chúng sinh, như loài kiến hối hả
ngược xuôi.

Hắn ngửa đầu cười ngạo nghễ, nghi hoặc lớn nhất đã được xác thực,

bàn tay đằng sau lưng siết chặt thành nắm đấm, cao lớn nổi bật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.