CHÂU VIÊN NGỌC ẨN - Trang 144

Màn đêm buông xuống, trên dòng sông bắt đầu có thuyền hoa xuất

hiện, số lượng dần nhiều. Trên thuyền hoa, đèn lồng màu đỏ phản chiếu
xuống mặt sông trong vắt, như vô số bảo thạch tô điểm.

- “Chu Nhân, đi bao một con thuyền hoa.”

Chu Nhân nhận lệnh, bước xuống thềm đá.

Triển Hoằng đối Kế Diêu cười, theo bậc thềm xuống. Kế Diêu không

thể làm gì khác hơn là phải đi theo.

Vài chiếc thuyền hoa xếp hàng neo dưới thềm đá. Thuyền nương đứng

ở mũi thuyền nhiệt tình tiếp đón: “Thuyền nhà ta sạch sẽ, bên trong có hảo
tửu hâm nóng, còn có cô nương xướng khúc nữa.”

Chu Nhân ném hai lượng bạc, mọi người lên thuyền hoa. Thuyền

nương lấy sào đẩy thuyền, thuyền nhẹ trôi đi. Mặt sông dần dần yên ả, sóng
nước khẽ xao động, trong nước nửa vầng trăng lắc dư dao động giống như
một quả trứng lòng đào chần qua nước sôi, Tiểu Từ tưởng tượng như thế,
bởi vì vừa ăn uống ở Vọng giang lâu cho nên cái bụng bức rức khó chịu,
thật sự không được tận hứng.

Chiếc bàn giữa thuyền đặt một vài món bánh ngọt cùng trái cây, còn

có rượu hoa điêu (rượu đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại
rượu quý của Thiệu Hưng, Chiết Giang) hâm nóng.

Triển Hoằng ngồi xuống trước cửa sổ, chỉ chỉ vị trí đối diện. Kế Diêu

và Tiểu Từ tạ ơn, cũng lần lượt theo ngồi xuống. Lão giả kia vẫn một mực
im lặng đứng ở phía sau Triển Hoằng.

Triển Hoằng châm một ly rượu, nhìn trên bàn chỉ có một đĩa đậu

phộng, có chút không vui. Quay đầu đối Chu Nhân nói: “Đi gọi thuyền
nương làm thêm đồ nhắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.